"Hử" âm cuối cuốn lên, giết người không đền mạng.
Trái tim Lục Khanh mềm nhũn, đôi mắt cũng vì thế trở nên lung linh rực rỡ.
Nàng ngoắc ngoắc tay: "Muốn biết? Cúi xuống ta nói chàng nghe."
Quân Diễm Cửu tưởng thật, cúi xuống nhưng đáp lại hắn lại là một nụ hôn.
Kỹ thuật hôn của nàng càng ngày càng giỏi, còn hắn vẫn cứ ngây ngô như cũ. Hai móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy vạt áo hắn, làm áo choàng nhăn nhúm thành một mảng.
Bỏ đi, đến người cũng bị nàng nắm trong lòng bàn tay rồi, áo choàng tính là gì chứ.
Lục Khanh dường như thấy được vị ngọt ngào nhất thế gian đang lan toả trong miệng, nàng nheo mắt cảm nhận sự đáp lại ngây ngô của Quân Diễm Cửu, khoé miệng cong lên hạnh phúc.
Sau khi tách nhau ra, nàng cười tủm tỉm nhìn hắn. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy giờ chỉ còn nuông chiều cùng bất lực, tùy ý cho nàng đùa giỡn.
Hai người tuy rằng đang ở trước cửa đại lao, nhưng phía trước vừa hay có một chiếc xe ngựa che chắn, phía sau lại là tường đá nên không ai nhìn thấy.
Lục Khanh nhìn thấy khoé môi hắn dính chút son môi liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi, hỏi.
"Được ân sủng, vui mừng đến thế ư?"
Quân Diễm Cửu nhìn nàng: "Công chúa xác định đây chỉ là ân sủng thôi sao?"
Lục Khanh còn chưa kịp đáp lại, đôi tay nhỏ đã bị hắn bắt được, lòng bàn tay nóng rực cầm chặt tay nàng đầy chiếm hữu, đáy mắt đen tuyền cũng dần tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613443/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.