Xe ngựa lộc cộc lên đường.
Đoàn người từ Bắc quốc cuồn cuộn lên đường đến Khương quốc.
Không biết vì sao, sau khi Quân Diễm Cửu rời đi, Lục Khanh cảm thấy cả người bất an.
Bây giờ mọi chuyện đã quá khác kiếp trước, kiếp trước căn bản không hề xuất hiện tên thái tử thất lạc này, cũng không có chuyện hộ tống hắn về Khương quốc.
Nàng không biết sau khi Quân Diễm Cửu đi Khương quốc có xảy ra biến cố hay không, dù gì với quan hệ hai nước hiện tại cũng không có gì chắc chắn cả.
Khương Thù ở trong lao còn chưa đầy năm canh đã được người khác khiêng ra, bê về Kiêu Dương Điện.
Hắn ở trong lao đánh nhau với Tô Diệc Thừa bị thương khá nặng, ngoài mặt mũi bầm dập ra còn bị gãy mất một cái xương sườn.
Vì hoàn cảnh phức tạp trong lao nên chỉ có thể khiêng hắn trở về.
Tô Diệp thừa cũng không tốt hơn là mấy, bị đánh rơi mấy cái răng, bộ phận quan trọng còn bị Khương Thù tàn nhẫn đạp một phát, bây giờ vẫn còn đang kêu gào trong phòng giam.
Nhưng mà hắn không có đãi ngộ tốt như Khương Thù nên vẫn bị nhốt trong đó, chỉ được gọi thái y đến khám.
Khương Noãn biết được tin tức đau lòng không thôi. Lục Khanh cũng mềm lòng nên để nàng đi thăm, nàng vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn, nước mắt lã chã rơi.
"Khóc cái gì mà khóc? Nha đầu ngốc này, ca còn chưa chết đâu!"
Khương Thù đưa tay xoa đầu Khương Noãn. Dù chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doc-sung-cuu-thien-tue/2613434/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.