Diệp Trần cũng không có lập tức tiến về bí cảnh Côn Luân mà về Vân Châu trước một chuyến.
Đường Thanh Nhã còn có chút chuyện phải xử lý, hơn nữa Thẩm Thanh Sơn bây giờ ngã, toàn bộ tỉnh Thiên Nam như rắn mất đầu, lấy thực lực của Tào Văn hôm nay chỉ sợ cũng rất khó để trấn trụ cục diện.
Hơn nữa tình huống cụ thể của Hoa Hạ bây giờ là gì, Diệp Trần cũng không rõ lắm, tự nhiên không yên lòng cứ như vậy rời đi.
Tở lại biệt thự số một tiểu khu Tử Kim sơn, trận pháp xung quanh biệt thự sớm đã bị người phá hỏng, linh khí hoàn toàn khô kiệt, phòng ốc cũng cũ nát không chịu nổi, cỏ dại rậm rạp, thậm chí toàn bộ tiểu khu đều nghiễm nhiên trở thành một vùng phế tích, lúc nào cũng có thể bị dỡ bỏ.
Sau khi Tào Văn đạt được tin nhắn của Diệp Trần, cũng đã chạy tới, nhìn thấy phế tích trước mắt này thì trên khuôn mặt của hắn đầy vẻ xấu hổ.
Sau khi Cuồng Tiên môn suy bại biến mất, gia nghiệp của Tào gia cũng bị Thẩm Thanh Sơn chiếm đoạt, khôi biệt thự này của Diệp Trần bị một số người tu luyện ngấp nghé, chẳng nhưng đánh cắp toàn bộ linh thủy trong biệt thư mà ngay cả những cây cối bình thường được linh khí uẩn dưỡng kia cũng bị người rút sạch sành sanh, cho nên mới trở thành bộ dáng như bây giờ ở trước mắt:
"Diệp tiên sinh, đều là ta quá vô năng, không trông coi được nơi ở của ngài, bị người chà đạp thành ra như vậy, không bằng ta ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-tu-tien/3979968/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.