Ba người này ở trong mắt Diệp Trần chẳng qua chỉ là con kiếm hôi mà thôi, muốn giết bọn hắn thực sự quá dễ dàng.
Nhưng nói cho cùng thì dù sao bọn họ cũng là bạn học thời đại học của Tô Mạn, hắn cũng không muốn về sau có một ngày Tô Mạn nhận ra, bạn thời đại học của chính mình lại chết ở trong tay em trai của mình.
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đại khai sát giới.
"Lục thiếu, cứu tôi! Cứu tôi với!"
Bị Diệp Trần treo ngược lên ở bên ngoài lan can, Trương Uy nhịn không được hướng lớn tiếng kêu cứu với Lục Thiếu Khanh.
Lúc này thực ra thì Lục Thiếu Khanh cũng đang sợ đến sắp tè cả ra quần, căn bản không có quá nhiều do dự, lúc này một lời đáp ứng, "Được rồi, ta đáp ứng ngươi sau này tuyệt đối không đi trêu chọc Tô Mạn nữa!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, tiện tay kéo Trương Uy từ bên ngoài lan can trở về, sau đó ném như ném rác rưởi sang một bên, phủi tay nói:
"Rất tốt! Tuy nhiên ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như sau này ngươi không làm được như những gì ngươi đã đáp ứng với ta thì cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển, ta vẫn có thể tìm thấy và lấy được tính mạng của ngươi, đừng hi vọng Vũ gia có thể bảo vệ được cho ngươi!"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Lục Thiếu Khanh đứng chôn chân tại chỗ, chờ sau khi tâm lý của hắn bình tĩnh lại, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-tu-tien/3979176/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.