<!-- --> Đi vào cửa lớn Hoắc gia, thấy được hai thành viên Mị Ảnh, không thấy chúng nữ trong nhà, có vẻ yên tĩnh, đặc biệt là mặt trời đã ngã về tây, cảnh đêm thanh thiết tuyệt đẹp, nhưng những người già không ra khỏi cửa, chắc là không muốn nhìn thấy cảnh đẹp của hoàng hôn, cảm thụ sinh mệnh dần trôi qua.
Đinh Mỹ Đình nhẹ nhàng thở dài, nói: " Tiêu đại ca, anh xem, nơi này rất im lặng, không có người, đối với chúng ta, thế giới kiểu này không có niềm vui. Hay là đem mọi người cùng nhau về Đông Nam đi. Mọi người ở chung một chổ vui vẻ biết mấy, thế thật là tốt"
Tiêu Thu Phong cười nhẹ nhàng, nói: " Mỹ Đình, em có tâm nguyện này, thật là tốt, nhưng mọi người có đồng ý sao. Cổ nhân nói: Lá rụng về cội. Hai ông bà sinh ra ở kinh thành, chết cũng ở kinh thành, cả đời này, không có khả năng rời đi, điều chúng ta có thể làm, chính là tận lực bồi bọn họ, sự cô độc mỗi đêm, mỗi người đều phải trải qua, em không cần ưu thương thay"
Trước kia có Triệu Nhược Thần cùng Đinh Mỹ Đình ở, còn có một Hân Hân dễ thương, lúc nào cũng có sự vui vẻ, nhưng bây giờ, trong nhà chỉ còn lại mấy người già, mỗi ngày im lặng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là an hưởng tuổi già, nhưng thật ra trong lòng ai cũng vô cùng cô độc.
Đi vào trong phòng, thấy mấy nữ hầu đang thu dọn chén dĩa, rất nhiều đồ ăn thoạt nhìn còn chưa động đến, được dọn nguyên về, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-cuong-long/1410384/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.