<!-- --> Bên ngoài ồn ào như vậy đã làm nhiều người kinh động, ngay cả bố con Lâm Bắc Dân què một chân cũng đi ra, chuyện cũ như mây, rất nhiều chuyện nghĩ không truy cứu, nhưng vừa thấy Tiêu Thu Phong, hai bố con này đều hoảng hốt, sợ hãi.
Mặc dù không mấy người ở Lâm Gia là biết chân tướng sự việc, cũng không biết ai đánh cho bố con bọn chúng tàn phế. Nhưng trong lòng bọn chúng lại rất rõ, nghĩ đến ác ma đó, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Lâm Khải Dược vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ở trong nhà, mấy năm nay cũng không về đây. Là Tam thúc bảo chúng tôi về thăm Thái gia"
Mặc dù Lâm Bắc Cường mời bọn chúng về, nhưng bọn chúng cũng đã bắt đầu bàn bạc phân chia tài sản. Có anh em như vậy thà rằng không có còn hơn.
"Đúng, tôi mời các người về thăm Thái gia, nhưng không phải bảo các người về phân chia gia sản. Các người làm như vậy, nếu Thái gia biết, Thái gia không tức chết sao?" Người còn chưa chết, đám con cháu bất hiếu đã muốn phân chia tài sản của lão. Cũng may không ai dám nói với Thái gia, nếu không lão mà tức lên, mạng đã không còn.
Lâm Bắc Dân chống nạng đi tới, lấy lòng nói: "Lão Tam, mấy năm nay chú quản lý gia tộc rất khổ. Điểm này các anh em đều hiểu. Yên tâm phần của chú nhất định sẽ nhiều nhất"
Lâm Gia đến tình trạng này mà vẫn còn những kẻ đó, khó trách Thái gia vừa ngã, Lâm Gia liền như cây đổ, lá rụng.
"Không cần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-cuong-long/1410375/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.