<!-- --> Chuyển nhà, chỉ là một nghi thức nhỏ, vài món lễ vật tâm ý của người lớn, Tiêu Thu Phong cùng chúng nữ mang vào để trong đại sảnh, mấy món lễ vật khác được các người hầu nam mang vào, mà ba bảo bối Tiêu gia Mộ Thiên, Tư Giai, Hân Hân lại lộ rõ vẻ vui sướng khi nhìn thấy những viên ngọc trong suốt, choáng quá, món quàn một trăm vạn mà chúng lại đem làm đồ chơi. Tất cả khách mời đến đều rất thoải mái, nhìn cảnh tượng phồn hoa của Tiêu gia, nhân mạch đầy đủ, quan viên cao cấp nhất Đông Nam cũng tề tụ tại đây, chứ đừng nói là tuyệt sắc mỹ nữ bu lại như rừng hoa, làm chói ánh mắt của họ, Phượng Hề và Mộng Thanh Linh cao quý, Liễu Yên Nguyệt và Thiên Nhan Duyệt thanh lịch, Đinh Mỹ Đình và Liễu Yên Hồng đáng yêu xinh đẹp, còn Triệu Nhược Thần cùng Ruth anh khí đầy người, mỗi người một vẻ đặc sắc, tuyệt đối là đi ngàn dặm mới tìm được một người. Sau khi mọi người đi thăm nhà mới của Tiêu gia xong, Điền Phù đã xử lý xong công tác chuẩn bị cho yến hội, cho dù khách có đến nhiều hơn nữa, cũng chỉ cần đón tiếp một tiếng. Toàn bộ các bếp trưởng và bộ phận phục vụ của các khách sạn đều được đưa đến khẩn cấp, còn về phần tiếp khách, đã giao cho Tiểu Lục Tử và đám người Lý Hưng vạm vỡ kia phụ trách. Mặc kệ bọn họ ở ngoài ghê gớm cỡ nào, hô mưa gọi gió ra sao, ở nơi này, bọn họ cũng chỉ là một thuộc hạ, là một người theo đuổi Tiêu thiếu gia, giống như Lý Hưng và Quan Đao, mà dù trong mắt người ngoài không ai bì nổi, nhưng ở Tiêu gia, lúc nào cũng có người có thể thay thế bọn họ, Tiêu thiếu gia muốn đưa ai lên, thật sự chỉ cần một cái nhấc tay là có thể. Nhìn vào lượng khách đến, liền có thể tưởng tượng được quyền lực cường thế của Tiêu gia. "Lục Tử ca, Tiêu thiếu gia bây giờ không phải trở nên cường đại hơn sao, mấy ngày trước trận chiến tại Minh Châu tháp, người đàn ông kia có phải là Tiêu thiếu gia không?"Quan Đao vừa đón tiếp khách vừa hỏi, trên mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng, thế mà lại nở một nụ cười hiền hòa, đây cũng là một chuyện hiếm thấy. Sức mạnh của Tiểu Lục Tử, bọn họ đã nhìn thấy qua, ở Đông Nam, không ai không biết, Tiểu Lục Tử là giáo quan của tất cả chiến đội, đối mặt với hắn cần có sự tôn kính mười phần, mà Quan Đao và Lý Hưng bọn họ cũng như vậy. Tiểu Lục Tử ngẩng đầu nhìn Quan Đao, lắc đầu nói: "Việc này, Tiêu thiếu gia không nói, chú đừng hỏi nữa, chỉ cần làm tốt bổn phận của chú là được. Lần này Tiêu thiếu gia trở về, xác định chắc chắn sẽ có một đợt thay đổi mới, chúng ta đừng làm Người thất vọng là được" Giáo quan cường đại nhất Đông Nam, cũng là một hộ viện của Tiêu gia, những người có thể đi vào Tiêu gia, đương nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, có thể cảm nhận ở khoảng cách gần phong thái của Tiêu thiếu gia, có lẽ sẽ là sự kiêu ngạo cả đời bọn họ. Lý Hưng cũng cười nói: "Thật đúng là không nói, tuy rằng Tiêu thiếu gia chưa từng quản chúng ta, nhưng không có anh ấy, mấy năm nay tôi sống không sảng khoái, trong lòng luôn có chút sợ hãi, anh ấy trở về, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần còn Tiêu thiếu gia, lão tử giết cả thiên hạ cũng không sợ" Đây là lực lượng của túy bái, giống như được lời chúc phúc của các vị thần, chỉ cần Tiêu Thu Phong ở phía sau bọn họ, mặc kệ là đối mặt với kẻ địch gì, bọn họ cũng không sợ hãi. Tiểu Lục Tử nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy, cười cười, có chút lạnh nhạt nói: "Thật ra tôi cũng muốn biết, ba năm không gặp, Tiêu thiếu gia đã trở nên cường đại như thế nào" Có lẽ không chỉ có Tiểu Lục Tử, cơ hồ như trong lòng rất nhiều người ở đây điều nghĩ đến vấn đề này. Yến hội sắp xếp mấy chục bàn, ngay cả khu vườn của Tiêu gia cũng có chuyên gia đến thiết kế cảnh tượng, không khí vô cùng náo nhiệt, khách thì cứ đến không dứt, nhưng ở bốn phía trang viên, lại có hơn mấy trăm bang chúng ăn mặc chỉnh tề đang đứng lặng nơi đó, biểu hiện không giống với thân phận của Tiêu gia. Trừ những người của thế lực hắc ám kia ra, cũng có không ít binh lính và cảnh sát bốn phía, ngay cả Tiểu Phi cũng dẫn người đến, hắn ta mang cảnh sát đi tuần bốn phía, đây là do Tôn Khánh Dục đặc biệt dặn dò, hắn không dám chậm trễ. Ở Đông Nam lăn lộn đã lâu, hắn đương nhiên nhận biết rất nhiều người, có quan hệ không tồi với lão đại Lý Hưng và Quan Đao. Tất cả mọi người đều biết, cục trưởng cục cảnh sát Đông Nam Tôn Khánh Dục, là chú hai của Tiêu thiếu gia, có được mối quan hệ này, nên mọi người đều chung sống hòa bình với nhau, có chuyện gì, cũng hỗ trợ lẫn nhau, cho nên bọn họ ở chung cũng không tồi. Mặc dù là đãi thêm bàn, nhưng sự phô trương của bữa tiệc tuyệt đối không nhỏ, khách cũng rất vui vẻ, Tiêu Thu Phong nói lời cảm ơn, làm cho bầu không khí nơi đây tan ra, có thể đặt quan hệ với Tiêu gia, mặc kệ là thương trường hay quan trường, đều có những ưu đãi lớn lao, điềm này, chỉ cần là người của Đông Nam đều biết. Trước kia, người đàn ông Tiêu gia biết mất, người của Tiêu gia lắng đọng trong vẻ u sầu bi thống, vốn không hề cử hành qua loại hình yến hội như vậy, mọi người cũng không tìm được phương pháp tạo quan hệ, hơn nữa, trừ người đàn ông này ra, toàn là những người phụ nữ đứng ra làm chủ, cho nên cũng rất không tiện. Giờ phút này, mọi người đương nhiên đều hướng về Tiêu Thu Phong. "Các vị, mọi người dân của Đông Nam, cần hợp tác đoàn kết lẫn nhau, Tiêu gia tôi, sẽ đem tất cả trở thành bạn, hy vọng về sau chúng ta có thể cùng nhau sáng tạo ra cục diện mới cho Đông Nam, biến nơi này trở thành nơi phồn vinh nhất của quốc gia" "Nói hay lắm, Tiêu thiếu gia, chỉ cần anh dẫn đi đâu, chúng tôi sẽ đi theo đến đó, chúng tôi tin tưởng năng lực của Tiêu thiếu gia, tuyệt đối không có vấn đề, về sau muốn Ngưu gia chúng tôi làm bất kỳ chuyện gì, xin cứ việc nói ra, Ngưu mỗ đều sẽ cố hết sức"Một người đàn ông trong đống khách mà Tiêu Thu Phong không nhận ra, gào thét một cách điên cuồng lên, lấy lòng một cách rõ ràng. Thế giới này là như thế, người gầy dựng sự nghiệp thành không nhiều, nhưng kẻ nịnh bợ lấy lòng lại không ít. Tiêu Thu Phong cũng không cự tuyệt, chỉ nâng ly, cười nói: "Vị nhân huynh này nói rất đúng, đoàn kết là sức mạnh, chỉ cần Đông Nam chúng ta đoàn kết lại thành một khối, nơi này của chúng ta sẽ trở thành thiên đường, đến đây, tôi mời anh một ly" "Đến đây, tất cả mọi người cùng lên ly đi, lão già tôi cũng mượn hoa hiến phận, kính mọi người một ly, nhìn khí thế của mọi người bây giờ, tôi cũng thật an ủi, lực lượng đoàn kết, cho Tư Mã gia góp một phần vào"Ngay cả Tư Mã lão đầu cũng đứng lên, góp vui vào việc này. Đông Nam có không ít những người quyền quý muốn mời lão già này, nhưng chưa từng được đồng ý, có thể phái người đưa lễ vật tới, cũng đã rất nể mặt rồi, giờ phút này, ông ta tự mình lết đến đây, có thể nói là một vinh quang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Nếu như không có Tiêu Thu Phong, cho dù tập đoàn Phong Chính của Tiêu gia có trở nên cường đại thế nào, phỏng chừng Tư Mã gia cũng sẽ không lập mối quan hệ như vậy. Trong nháy mắt, tất cả mọi người cùng đứng lên, kêu to, đủ thứ âm thanh... hết một ly, cảm xúc của mọi người tăng vọt, tiếng cười vang lên liên tục, nâng ly lên xuống, ăn uống liên tục. Chờ khi yến hội kéo dài hơn hai giờ chấm dất, đã có ít nhất hơn hai mươi người được khiên trở về, cũng có vài nhân vật nổi tiếng, cũng uống đến mặt đỏ tai hồng, ngay cả Triệu Quang Bình cũng uống đến mơ màng, ngay cả lời từ biệt cũng quên luôn cách nói, được binh lính khiên trở về nhà, nhưng Triệu Nhược Minh thì muốn lưu lại, đương nhiên phải ở trong này chơi nhiều một chút. Khi mọi người thu dọn hiện trường của yến hội, Điền Phù và Hoắc Thấm Hà đã dẫn theo rất nhiều người hầu, bắt đầu giúp Tiêu Thu Phong sửa sảng lại nhà mới, cái cần bố trí đầu tiên, đương nhiên là giường ngủ rồi. Đồ dùng trong phòng, đồ điện gia dụng, chờ ngày mai ra phố chọn lựa là được. Tiêu Viễn Hà đương nhiên cũng uống hơi nhiều, bị Điền Phù mắng rồi lôi về phòng nghỉ ngơi. Trong một ngày cao hứng như vậy, nếu không uống say thì sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân lắm. Chúng nữ tuy rằng cũng uống một ít, nhưng đến điểm thì dừng, giờ phút này đang vây quanh núi lễ vật, đúng là bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có ba tiểu gia hỏa là hưng phấn, cầm cái này, ném cái kia, chơi đùa thật vui vẻ, trởi ơi, món lễ vật rẻ nhất cũng phải là mấy vạn đồng đó! Ngọc Thẩm cũng đi tới, cười nói: "Các vị thiếu nãi nãi, không cần lo lắng, tôi sẽ cho người phân loại lễ vật, đưa đến nhà mới của các vị, có thời gian rãnh thì từ từ mà xem, tôi nghĩ toàn bộ Đông Nam, không ai giống Tiêu gia chúng ta, thu lễ vật như vậy, không thu thì người ta mất hứng, thật là..." Ngọc Thẩm ở Tiêu gia cũng có thể nói là khá lâu, một người đắc đạo, gà chó cùng lên, ngay ở bên ngoài, người lấy lòng bà cũng không ít, mỗi lần đi ra ngoài, mỗi câu nói của bà, cũng rất đáng giá. "Ăn no, uống đã, chúng ta tiêu khiển một chút đi, Tư Mã Lạc, trên người anh có mang đủ tiền đến không, chúng ta làm một bài, cho anh một phần"Liễu Yên Hồng là một mỹ nữ, thế nhưng lại không có chút hình tượng, sau khi ăn no bụng rồi, bắt đầu tìm một chổ để phát tiết, đương nhiên bài bạc là lựa chọn đầu tiên. Tư Mã Lạc đau khổ, nói: "Yên Hồng mỹ nữ, em đâu còn là tiểu nha đầu của ba năm trước, bây giờ em đã tiếp quản tập đoàn Phong Chính, cò sợ không có tiền dùng sao, sao lại còn mổ xẻ tiền của người nghèo như anh, rất là không có đạo đức nha!" "Trời, đại mỹ nữ bọn em, cho anh chơi cùng, đó là cho anh cơ hội, nhìn anh keo kiệt như vậy, bổn tiểu thư chỉ cần vẫy tay, bên ngoài có hàng đống đàn ông xếp hàng đó biết không?"Liễu Yên Hồng khinh bỉ nhìn Tư Mạ Lạc, khích tướng hắn, tiền của Tư Mã thiếu gia rất dễ lừa gạt, tuy rằng da mặt dày, như kỹ thuật bài bạc thật sự quá kém. Hơn nữa, hắn thua cũng không sợ hắn không trả đủ tiền, Liễu Yên Hồng có biện pháp, chỉ cần hắn nói không trả tiền, nàng sẽ tìm đến Tư Mã thái gia đòi, Tư Mã Lạc cho dù có bán thân, cũng phải trả đủ nợ. "Thu Phong, bây giờ mày có rãnh không, làm vài chiêu đi, phỏng chừng bây giờ có nhiều người đều muốn biết, ba năm nay, mày tiến bộ hay là lui bước!" Túy Quỷ cũng uống không kém Dạ ưng và Dâm Tặc, nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, không có cách nào, trên đời này không có rượu nào làm cho hắn ngủm được. Tiêu Thu Phong sửng sốt, mỉm cười nói: "Túy Quỷ, mày không say chứ?" Dâm Tặc cũng kêu lên: "Này, mày có phải đang khinh thường bọn tao không, tao nói cho mày biết, ba năm nay tao đã cố gắng rất nhiều, bước vào Tiên Thiên Chi Cảnh rồi, không được xem thường tao" Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Vậy được rồi, vì ba người là ba đại cao thủ của Long Tổ, tao cũng không nể tình, thật đúng là bó tay, ba người cùng lên đi, tao cho bọn mày cơ hội một chiêu" Một chiêu? Vài người đã biến sắc, độ mạnh yếu của Tiêu Thu Phong đại biểu cho vinh nhục của Tiêu gia, càng đại biểu cho nhiều thế lực kéo dài, nhưng Dạ Ưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, ba người liên hợp lại với nhau, mà người đàn ông này chỉ cho bọn họ một chiêu, một chiêu là có thể đánh bại bọn họ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]