<!-- --> So với Liễu Yên Hồng, Đinh Mỹ Đình thẹn thùng hơn nhiều, có chút sợ hãi đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong, nhẹ giọng nói:"Chào anh Phong, chúng ta lại gặp mặt" Chia tay năm đó, không chút gì gọi là tình cảm, Đinh Mỹ Đình vẫn còn nhớ rõ, nét lạnh lùng cùng thần sắc vô tình trên mặt người đàn ông này. Nhưng bây giờ gặp lại, nàng nửa vui nửa lo, tình cảm mãnh liệt bị kìm hãm như muốn bùng nổ, nhưng tiếc là cuối cùng vẫn tịt ngòi, nàng chỉ nhìn Liễu Yên Hồng trong lòng ngực của hắn bằng cặp mắt hâm mộ. "Mỹ Đình, đã lâu không gặp, xem ra em đã trưởng thành rất nhiều"Tiêu Thu Phong nào biết được tâm lý của cô gái này, khi đó hai nhà ầm ĩ, căn bản là không thể dung hợp, nhưng hắn không để trong lòng, người làm quan, vốn dĩ là mắt cao hơn đầu, Đinh gia xem thường Tiêu gia, điều này cũng rất bình thường, thật sự không cần so đo điều đó. Tiểu nha đầu này năm đó, đã thành thục xinh tươi rồi, nhưng trải qua sự trưởng thành, đã không còn sự ngây ngô như lúc đó, không còn bị vướng bận về mối tình đầu trong lòng nữa, Tiêu Thu Phong cũng không ngại xem nàng là bạn, nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là cháu gái của Đinh Bản Quân, ở kinh thành cũng có danh tiếng. "Này, hai người sao khách sáo quá vậy, lâu rồi không gặp, hẳn là phải kịch liệt một chút mới đúng, ôm hôn đắm đuối mới phải, Mỹ Đình, đến đây, đừng nói em không cho cơ hội, chị tự nắm bắt đi nha" Liễu Yên Hồng và Tiêu Thu Phong đương nhiên không có ngăn cách gì, ở nhà vốn nàng là người nhận được hết sủng ái mà, mà ở đây cũng vậy, cũng chỉ thích chọc ghẹo Tiêu Thu Phong. Bây giờ vì người bạn tốt nhất, nên nàng chịu từ bỏ vị trí ôm ấp của mình. Có vài phần chờ mong, rồi cũng có vài phần ngập ngừng, bởi vì chia tay không lâu lắm, nhưng lúc đó khá là đau xót, cho nên tận bây giờ vẫn chưa bình phục, giờ phút này, Đinh Mỹ Đình vẫn không cách nào quên được điều đó. Nhưng, ngược lại Tiêu Thu Phong rất tùy ý, bước lại hai bước, cười nói: "Tiểu Hồng nói đúng, lâu rồi không gặp, chúng ta hẳn là phải ôm hun thắm thiết, tỏ ra vui sướng khi gặp lại chứ" Hai tay mở ra, cái ôm này, Tiêu Thu Phong chủ động, đem thân thể thanh xuân động lòng người của tiểu nha đầu kéo vào trong lòng ngực. Trên mặt mừng rỡ lẫn đỏ hồng,tay của nàng cũng vươn ra, khoát lên bờ vai của Tiêu Thu Phong. Mùi cơ thể của hắn, giống như là loại rượu ngon lắng đọng, càng lâu càng thơm. Tiếp xúc như vậy, cũng đủ làm cho con người say mộng. "Được rồi, được rồi, thân cận một chút là đủ rồi, không nên quá phận"Tiêu Thu Phong đang hưởng thụ cái cảm giác được ôm mỹ nhân trong lòng, còn chưa đã ghiền thì đã bị Liễu Yên Hồng phá đám. "Anh rể, nếu anh thích ôm người đẹp, em chịu thiệt một chút, cho anh ôm một cái, yên tâm, em sẽ không méc chị đâu. Chẳng qua mỗi lần anh đi, đều không bao giờ chào em. Em mặc kệ, lần này vất vả lắm mới túm được anh, anh nhất định phải mua cho em rất nhiều rất nhiều thứ, bằng không, em sẽ không để ý đến anh nữa" Tiêu Thu Phong cười khổ, nếu thật sự có thể làm cho nàng không để ý đến hắn, nhất định là cái gì hắn cũng không mua, hắn đang cần một sự yên tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Không cần Tiêu Thu Phong mở miệng, hai nàng đã xem nơi này là nhà của mình, đầu tiên là đi dạo trong tứ hợp viện vài vòng, sau đó đi lên lầu gõ, tìm phòng ngủ của mình, sau đó còn đi mua đồ ăn...May quá, Tiêu Thu Phong nói là có chuyện quan trọng phải làm, cho nên kêu Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh dẫn hai nàng đi. Dẫn hai mỹ nữ đi dạo phố, bọn họ được nhiên rất thích, nhưng đến lúc hai thằng ku này trở về, nhìn mặt hai thằng cứ như là chết rồi vậy, xách trong tay, khoát lên vai, đeo lên lưng... và toàn bộ những chổ nào có thể mang được, thì đều là túi xách của hai cô nàng, thành quả của việc "dạo phố". Nhưng điều khiến hai thằng sôi máu hơn nữa chính là, các nàng không hề giúp, ngược lại còn khó chịu quát mắng: "To xác như vậy mà dùng không được, chỉ có vài cái túi đồ mà mang không nổi, lần sau đi dạo phố sẽ không tìm các anh nữa" Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc chịu biết bao nhiêu cực khổ dẫn hai nàng đi dạo phống, nhìn Tiêu Thu Phong uống trà không có việc gì, liền hiểu được ngay từ đầu hắn ta không phải tốt lành gì. Con gái mà, ríu rít như chim vậy, Liễu Yên Hồng vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cũng đã quyết định sẽ ở chung với anh rể, hơn nữa do sợ buồn, nên kêu Mỹ Đình ở chung với mình, vừa lúc Đinh Mỹ Đình cũng đồng ý, cho nên chổ ở của hai nàng, lại phải tiếp tục dọn dẹp và trang trí lại một phen, đây là đặc tính của con gái!!! Dẫn hai nàng đi dạo phố, nói một cách dân gian là làm cu li, có thằng ngu mới xem đó là diễm phúc.. Hai người kêu trời oán đất với Tiêu Thu Phong một hồi, lại coi như có lộc ăn, cơm chiều do Đinh Mỹ Đình là, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất là ngạc nhiên, mà ngay cả Liễu Yên Hồng cũng thật không ngờ. "Mỹ Đình, chị học chiêu này khi nào vậy, oa, ngon quá à, có phải là muốn dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ anh rể không, hừ, không cần so sánh, dù sao cũng không bằng tay nghề của chị em" Vừa mới dọn đồ xong, thì cơm đã đến mồm, nhưng nha đầu này còn chưa tỉnh ngộ ra, nàng thật đúng là muốn cả đời ở cùng với chị... Đinh Mỹ Đình so với trước kia đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng có ý tứ hơn nhiều, nên cũng không để ý đến lời nói của Liễu Yên Hồng, chỉ nhẹ nhàng cười, liều quay đầu hỏi Tiêu Thu Phong:"Anh Phong, ngon không? Em học của chị Thanh Linh đó, chị ấy làm mới ngon, tiếc là em đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không làm ra được hương vị đó, chị Thanh Linh nói là em không có trù nghệ thiên phú, cho nên không học được hết thôi" Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu được, nhớ đến trước kia Đinh Mỹ Đình cũng giống như Liễu Yên Hồng, đều là đại tiểu thư, ngay cả dấm chua còn không phân biệt được, bây giờ có thể làm được một bàn đồ ăn, đương nhiên đã rất giỏi rồi. "Rất ngon, so với tiểu Hồng quả thật giống như một người trên trời một người dưới đất vậy, tiếp tục cố gắng đi, anh tin tưởng em"Tiêu Thu Phong nói, chính là một khẳng định, mà khẳng định đối với Đinh Mỹ Đình mà nói, chính là một lời khen. Đây là lần đầu tiên nàng thi thố tài năng, ngay cả cha mẹ cũng chưa có phúc khí này. Tiêu Thu Phong ăn không nhiều lắm, ngược lại so với Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh, không hề khách khí, hồi trưa uống khá nhiều rượu, nên bây giờ rất đói bụng, hơn nữa, bị tiểu yêu nữ hành xác, cuối cùng được bù đắp bằng bữa cơm tình yêu, bọn họ có thể nể tình sao? Đinh Mỹ Đình xấu hổ đáp: "Anh Phong, vậy anh ăn nhiều một chút đi, ngày mai em sẽ làm tiếp cho anh" Nhìn bộ dáng của nàng, Liễu Yên Hồng không biết vì sao lại khó chịu, nói: "Anh rễ, em cũng sẽ nấu, chỉ là bình thường khó được ra tay thôi, ngay mai em sẽ làm cơm cà, các người nhất định phải ăn hai bát lớn" Nghe tiểu nha đầu này nói xong, Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc xém xỉu. Mặc kệ là nói thế nào, số phận hai người đã được định rồi, Tiêu Thu Phong cũng mặc kệ, lần này đến kinh, hắn có nhiều chuyện phải làm, thật sự không có tâm tình chơi đùa với hai cô bé này. Buổi tối, trong thư phòng im lặng, Tiêu Thu Phong đagn nghe Lý Cường Binh báo cáo về việc hôm nay: Thiêu cháy cửu trọng thiên, dù sao cũng phải có phản ứng chứ! "Ông chủ thật sự phía sau Cửu Trọng Thiên, nghe nói là chủ nhiệm văn phòng trung ương, là một người rất có danh tiếng, rất nhiều người nể mặt ông ta, Hong thiếu gia cũng chỉ làm công cho ông ấy, chỉ là một đứa trẻ mà thôi" Những điều này là do Lý Cường Binh lấy được từ thành viên của Thiên Võng, thân thể của phượng hề không tiện, cho nên ở lại đông Nam, về chuyện ở kinh thành, giao toàn quyền cho Tiêu Thu Phong xử lý. "Bọn họ có phản ứn gì?"Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi, nếu không có một chút phản ửng thì hắn sẽ rất thất vọng. "Chu Lâu đã phái ra Quần Anh Hội ở Tây thành, tập trung tìm kiếm hành tung của chúng ta trong kinh, xem ra, rất nhiều người đang chờ xem kịch rồi" Chu Lâu chỉ là một nhân vật nhỏ, ở cái địa phương như kinh thành, chỉ được xếp hạng ba, sống hay chết, cũng không can hệ gì nhiều, và cũng chẳng ai để ý làm gì. Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nhịp tay lên bàn, phát ra tiếng động "Cốc... cốc"Lát sau, lên tiếng phân phó: "Giảm tốc độ tấn công phương bắc, điều những người này lại đây, diệt Quần Anh Hội cho tôi, nhớ kỹ, phải sạch sẽ, không lưu lại rác" Lý Cường Binh vừa lên tiếp trả lời, rồi rời đi thì Tư Mã Lạc đã bước nhanh vào phòng, kêu lên: "Thu Phong, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, thì ra cửu trọng thiên là của Chu gia, bây giờ hắn muốn lật tung cái kinh thành lên tìm chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mặc dù không có tình báo của Thiên Võng, nhưng Tư Mã gia ở kinh thanh cũng là thành viên chính phụ, cũng nghe không ít tin tức, cho nên phản ứng cũng rất nhanh. "Mày sợ?"Tiêu Thu Phong nhìn hắn, khinh thường hỏi. Tư Mã Lạc ưỡn ngực, nói: "Tao sợ cái chó gì, Chu gia chỉ là một nhà nhỏ, không có nhiều năng lực lắm, chỉ là thằng con chó Chu Lâu kia, hình như có quan hệ với Quần Anh Hội ở Tây thành, tao sợ nó âm thầm làm chuyện xấu, thì không tốt lắm" Tiêu Thu Phong cười nói: "Mày không cần lo lắng, Quần Anh Hội sẽ nhanh chóng không tồn tại nữa" Nụ cười lạnh lùng, còn có khí tức lăng nhiên, làm Tư Mã Lạc không khỏi rùng mình, hỏi: "Thu Phong, không phải mày muốn đối phó với Quần Anh Hội chứ, bọn chúng..." "Được rồi, Quần Anh Hội tao biết, bất quá chỉ là vài cái gia tộc hạng ba hợp thành liên minh, quần anh hội, tên nghe cũng kêu đấy, bất quá cũng là đám rác rưởi, khó có cơ hội đến kinh thành, tao phải xuất toàn lực ra, dọn sạch đám rác rưởi này một phen mới phải" Cái đại nhân vật trong kinh, đều muốn cân bằng các thế lực, nhưng điều Tiêu Thu Phong phải làm hiện nay là phá vỡ cục diện câ bằng này, nhúng toàn bộ kinh thành xuống dòng xoáy nước, để cho đám nhân vật luôn ẩn thân phải lộ ra trên mặt nước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]