<!-- --> "Triệu tư lệnh, Khánh Dục, chúng tôi không cỏ thời gian tiếp đón, hai người cứ tùy ý nhé. Tiêu Thu Phong đang bận nên dù chào hòi mà cũng không đưa mắt sang nhìn hai bọn họ. Mấy CÔ bé này chơi quá giỏi, mặt không biên sắc. Chỉ cỏ mấy ván mà ông ta đã thua mảy ngàn.
Triệu Quang Bình cười nói: "Anh Tiêu không nên khách khí. Chúng tôi tìm Tiểu Phong có chút việc. Đợi lát nữa cho tôi tham gia với. Ai, Tiêu gia thật náo nhiệt làm cho tôi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Nếu không tôi cũng quên mất trước kia mình cũng rất thích chơi bài."
Địa vị từng bước đề cao, ông ta đã đặt tất cả tinh lực vào trong công việc. Những trò này đã không còn chơi nữa. Có lẽ là do công việc quá bận rộn.
Tôn Khánh Dục cũng tiếp lời nói: "Còn có em. Lát nữa em cũng tham gia. Triệu tư lệnh có mang đủ tiền không thế?"
Mọi người có chung một đề tài nên khoảng cách cũng được kéo ngắn lại một chút. Thật ra là một cục trường nho nhỏ có cấp bậc nhò hơn rất nhiều so với tư lệnh quân đội Đông Nam. Nhưng vì cỏ Tiêu Thu Phong, bọn họ đã trở thành bạn.
Triệu Quang Bình mờ miệng nói: "Điều này đáng ra là tôi nên hỏi anh. Không lát nữa thua đến độ không có tiền mà về." Thực ra là gia chủ một thế gia, lại là quan chức cao cấp, ông ta luôn luôn lạnh lùng. Đây đã là một thói quen.
Đến Tiêu gia mấy lần, ông ta cũng có thể vô hình cảm nhận được không khí ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-cuong-long/1410067/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.