<!-- --> Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa hiện lên vẻ vui mừng. Mặc dù trong miệng thì mắng, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy mắng như vậy căn bản không có một chút tác dụng gì. So sánh với vẻ lạnh lùng đêm qua, thật sự là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Phượng Hề thoải mái cũng làm cho tất cả mọi người thoải mái. Không có cáh nào, nàng là chị cả mà. Bốn cô nàng kia rất để ý đến cảm xúc của nàng. Phượng Hề vui, tất cả đều vui; Phượng Hề buồn, tất cả đều buồn.
Các nàng ăn bữa sáng xong, Tiêu Thu Phong chuẩn bị trở về.
Phượng Hề từng hung hăng cắn răng, thề hôm nay nhất định phải đuổi hắn đi, lúc này lại quyến luyến không muốn dời, giận hờn nói: "Nhanh như vậy đã muốn về, không ở lại thêm chút nữa sao?"
Vẻ u oán đó càng làm cho Tiêu Thu Phong không dám ở lại thêm. Mà Lâm Ngọc Hoàn ở bên cạnh cũng đã kéo tay hắn, nói: "Không có gì đâu, Tiêu thiếu gia, có thời gian đến nhìn bọn em. Bọn em sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đâu"
Quả nhiên không hổ là đàn bà của mình. Chỉ riêng sự hiểu biết này đã đủ rồi.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đây chỉ là một chỗ nghỉ mà không phải nhà. Hơn nữa sự tồn tại của Hồng Lâu cũng chỉ là tạm thời. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Thời gian cậu rời đi, HongKong đã không còn yên tĩnh nữa. Cậu nên đi xem một chút" Nhìn theo Tiêu Thu Phong rời đi, Phượng Hề lúc này mới nghĩ đến chuyện chính.
Tiêu Thu Phong gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-do-thi-cuong-long/1410005/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.