<!-- --> "Đúng, đúng, chị Thu Nhã nói anh là người tốt, nếu có người quấy rầy tôi, anh sẽ bảo vệ tôi". Thấy Tiêu Thu Phong ngẩn người, Thiên Nhan Duyệt vội vàng nói thêm: "Cho nên tôi mới chuyển đến đây, nhờ khách phòng bên cạnh chuyển phòng cho tôi, anh thấy tôi bận đến tận bây giờ đó, còn chưa được ăn cơm nè". Ra vẻ đáng thương, đây cũng là được Lâm Thu Nhã dạy, đương nhiên nàng ta cũng cảnh báo một câu: "Người đàn ông này thích mềm không thích cứng, em để ý là thấy". Thiên Nhan Duyệt lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng cảm nhận được. Điện thoại vừa lúc vang lên, là điện thoại của Liễu Yên Nguyệt. Mặc dù nàng đáp ứng không đi cùng, nhưng lại mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Thu Phong mỗi ngày một lần gọi điện thoại, vừa đến HongKong, đi một vòng lại quên mất. "Thu Phong, anh bây giờ đã ở khách sạn rồi chứ, sao lại không gọi điện cho em, em vẫn chờ anh nè". Tiêu Thu Phong hơi ngượng ngùng nói: "Hôm nay vừa đến nơi nên hơi bận một chút, đang chuẩn bị gọi cho em, thật không ngờ em đã gọi cho anh, sao, hôm nay tốt chứ em". Từ khi đeo nhẫn, thái độ của cô nàng này cũng càng trở nên thân thiết hơn, căn bản đã coi mình như con dâu của Tiêu gia, thật sự hòa hợp với mọi người trong Tiêu gia. "Hôm nay cũng tốt, chỉ là nhớ anh mà thôi, Thu Phong, nói cho anh một tin tức tốt, hôm nay Phong Chính ký một hợp đồng rất lớn. Lâm tiểu thư, anh vẫn nhớ chứ, là Lâm Thu Nhã của tập đoàn Phong Hoa, chị ta tìm em, chuẩn bị hợp tác, nửa năm nữa sẽ rất bận đó". Lại là Lâm Thu Nhã, xem ra cô nàng ta rõ ràng đang hướng về phía hắn, cô nàng này muốn làm gì? Tiêu Thu Phong biết cô gái này là muốn đến gần Tiêu gia nên mới cố ý mang đến chỗ tốt này, tuy nhiên việc kinh doanh chỉ cần kiếm được tiền, những thứ khác có thể không cần quá tính toán nên cũng không có lập tức phản đối: "Nếu như em cảm thấy có thể thì cứ làm, chỉ là phải chú ý giữ sức khỏe, mệt quá thì tiền kiếm được cũng không đáng". "Em biết, Thu Phong, cha bảo em, chuẩn bị đưa số cổ phần của cha cho em, người ta bây giờ coi như là cố gắng cho bản thân, đương nhiên phải làm hết sức". Cho thì cho, dù sao cô gái này đã chấp nhận, Tiêu Thu Phong cũng không biết nên nói gì. "Đúng, Thu Phong, nghe chị Thu Nhã nói, Tiểu Duyệt cũng đang ở HongKong, chuẩn bị muốn mở một đêm nhạc, hơn nữa nghe nói có không ít quấy rầy em ấy, chị Thu Nhã nhờ em nói lại với anh giúp đỡ chiếu cố Tiểu Duyệt một chút. Người ta một cô gái cũng không dễ dàng, em cũng không tiện từ chối, anh lúc nào rảnh rỗi thì đi xem cô ấy một chút". Lâm Thu Nhã quả nhiên là có bản lãnh, lại còn nhằm vào đại bản doanh của hắn, cô ta không mở miệng mà làm cho Liễu Yên Nguyệt nói, làm cho hắn dù muốn từ chối cũng không có biện pháp. Nếu như Liễu Yên Nguyệt biết, cô ả Thiên Nhan Duyệt bây giờ đang ở trong phòng hắn, không biết nàng sẽ nghĩ đến điều gì? Tiêu Thu Phong cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là nói đã biết, sau đó nói vài câu yêu đương với nàng, rồi mới tắt điện thoại đi. Nguồn truyện: Truyện FULL "Này, Tiêu Thu Phong, anh làm gì?" Thấy Tiêu Thu Phong nghe điện xong, không nói một câu đã xoay người rời đi, Thiên Nhan Duyệt vội vàng hỏi. "Đi tắm, nếu như cô cũng muốn tắm, tôi cũng không ngại cùng tắm". Chiếu cố nàng ta, ngôi sao như thế này thì có hàng tá người muốn chiếu cố nàng, hắn có chuyện phải làm, đây không phải làm phiền hắn sao? "Đồ háo sắc, lại muốn chiếm tiện nghi của người ta". Chờ Tiêu Thu Phong vào phòng tắm, Thiên Nhan Duyệt mới thả lỏng người, nằm lên giường, xem ra chị Thu Nhã nói không sai, người đàn ông đáng giận này mặc dù không làm cho người ta thích nhưng cũng coi như đứng đắn, quân tử. Có hắn hỗ trợ, hẳn là không sợ bị đám người kia làm phiền. Chờ Tiêu Thu Phong tắm xong đi ra, cô gái hơi ngây thơ này đã nằm ngủ thật ngon, tự dưng chạy vào phòng một người đàn ông, còn mơ mơ màng màng ngủ, Tiêu Thu Phong thật sự không biết là nên làm cho cô gái này tự hào, hay là tự ti vì mình đã trở thành Liễu Hạ Huệ. Tuy nhiên khi nàng ngủ rất nhu thuận và mềm mại, thật đúng là đáng yêu hơn nhiều so với vầng hào quang ngôi sao. Giờ phút này Thiên Nhan Duyệt nhìn qua giống như một cô gái hàng xóm, làm người ta trìu mến. "Bốp". Một cú vỗ, cô gái này mặc dù ngây thơ, nhưng nói như thế nào cũng là ngôi sao lớn, nằm trên giường tuyệt đối có sức hấp dẫn chết người, cú vỗ này của Tiêu Thu Phong lại một lần nữa không khách khí vỗ mông nàng. Nếu không làm cô ta tỉnh, sợ rằng là đàn ông đều không kiềm chế được. Cả người nhảy dựng lên, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, Thiên Nhan Duyệt lại đưa hai tay che ngực, quát: "Anh muốn làm gì?" Tiêu Thu Phong cười nói: "Cô bé ngốc, nếu cô thật sự muốn ngủ ở đây, tôi rất hoan nghênh, nhưng bây giờ tôi muốn đi ăn, cô muốn ngủ thì cứ ngủ đi". "Quỷ mới muốn ngủ ở đây, không phải là chờ anh đi ăn sao, đi, đi, cái này trả lại cho anh". Thói quen của con gái, lúc ngủ luôn muốn ôm một cái gì đó, cô gái này đi tới cửa mới nghĩ đến trả cái gối lại, thật đúng là quá ngây thơ. Không ở chung với nàng, thật đúng là không biết Thiên Nhan Duyệt được hàng vạn người hâm mộ dĩ nhiên lại là một cô gái ngây thơ như vậy, cũng khó trách Lâm Thu Nhã lại dùng hết thủ đoạn cũng muốn Tiêu Thu Phong chiếu cố nàng ta. Có lẽ thật sự đói, lúc này cô nàng không hề ăn từ tốn, ăn còn nhanh hơn Tiêu Thu Phong, nhưng vẻ tự nhiên này càng làm cho nàng thêm đáng yêu hơn rất nhiều, ít nhất thuận mắt hơn ngôi sao cao cao tại thượng. Ăn cơm xong, tinh thần cô nàng trở nên tốt hơn rất nhiều, cũng không cần biết Tiêu Thu Phong có muốn hay không, nói: "Tiêu thiếu gia, chúng ta đi dạo phố đi, nghe nói HongKong vào ban đêm rất đẹp, tôi ở đây đã gần một tháng mà vẫn chưa đi ra ngoài đi dạo lần nào?" Thực ra thấy người khác bàn luận về phong cảnh ở Hongkong, mà nàng chỉ dám trốn ở trong phòng, trốn đám nhà giàu quấy nhiễu, thật sự có chút buồn bực. Hôm nay thật vất vả tìm được một người đàn ông bồi tiếp mình, khát vọng này của nàng đương nhiên càng trở nên mãnh liệt. Nàng cũng biết mình không quá thông minh, rất dễ bị người ta lừa, cho nên chấp nhận lời đề nghị của chị Thu Nhã, chỉ cần là đàn ông trẻ tuổi mặc kệ tốt xấu đều từ chối hết, dù sao nàng cũng không có ánh mắt nhìn người như chị Thu Nhã, không biết rõ ai là xấu, ai là tốt. Nhưng nếu người đàn ông này là do chị Thu Nhã giới thiệu, đương nhiên không cần nàng xem xét, nhất định có thể an tâm. Cho nên nàng gần như đã quên Tiêu Thu Phong thật sự là một người đàn ông, thứ mà đàn ông khác có, hắn cũng có. "Mệt, đi ngủ". Tiêu Thu Phong không có tâm tình để ý tới yêu cầu và giọng nói yêu kiều của nàng ta, cùng phụ nữ đi dạo phố nghe người ta nói cũng không phải một chuyện thoải mái, nhưng lại là đi theo, hắn càng không có hứng thú. Thiên Nhan Duyệt ngẩn người, vội vàng giữ chặt Tiêu Thu Phong, nói: "Đừng, Tiêu thiếu gia, Tiêu đại ca, tôi đều gọi anh là đại ca, anh cũng phải cho tôi một cơ hội chứ, sau khi đêm nhạc diễn ra, tôi phải đi lưu diễn vòng quanh thế giới, đại ca giúp tôi hoàn thành ước nguyện này đi". Cô nàng lúc này đã biết ngoan, không mạnh bạo, không đối đầu với Tiêu Thu Phong mà là nhẹ nhàng xin xỏ, làm cho hắn thật sự vô lực, lại không có chút biện pháp nào. Cuối cùng vẫn bị nàng lôi ra, nói thật ra, nếu như không gặp nàng thì cũng không cần để ý làm gì. Nhưng người ta ở ngay cạnh phòng hắn, nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng khi ngủ, Tiêu Thu Phong thật đúng là không thể không làm tròn trách nhiệm. Hongkong vào ban đêm đúng là rất đẹp, không hổ được xưng là hòn ngọc phương Đông, bờ biển lung linh còn đẹp hơn Thượng Hải, đèn sáng chói chang sáng rực cả bầu trời. "Ồ, Tiêu đại ca, nhìn kìa, thật đẹp, ồ, thật là đẹp, anh nhìn ngọn đèn kia kìa giống hệt như một con búp bê, thật đáng yêu". Thiên Nhan Duyệt thật đúng là thuận miệng, không để ý đến sự phản đối của Tiêu Thu Phong, thuận miệng gọi là Tiêu đại ca, Tiêu Thu Phong cũng chỉ có thể mặc nàng. Chẳng qua xem ra, nàng chơi rất vui, lúc này vừa mới ăn no, nhưng trong tay còn cầm một cây kẹo hồ lô ven đường, ăn rất vui vẻ, vừa đi vừa ngắm cảnh, không bỏ qua bất cứ quầy hàng nào. Làm Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười chính là trong miệng hắn cũng bị nhét vào hai chiếc kẹo mút, bị cô gái này coi hắn như trẻ con. "Tiêu đại ca, anh cười một cái coi, thực ra anh trông rất đẹp trai, thật sự, chỉ cần anh cười một cái nhất định có thể làm rất nhiều cô gái mê đắm, nào, cười nào, em thưởng anh một chiếc kẹo". Tiêu Thu Phong thật sự muốn xoay người bỏ đi, nhưng nhìn Thiên Nhan Duyệt ngây thơ hồn nhiên như thế này, khiến hắn không thể nhẫn tâm làm nàng thất vọng. Nếu như vứt bỏ vầng hào quang của một ngôi sao, nàng cũng là một cô gái bình thường. Giờ phút này, trong lòng Tiêu Thu Phong đã coi nàng ta như em gái của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]