Chương trước
Chương sau
<!-- --> Vì một số lý do đặc biệt, cũng như đã hỏi ý kiến và thống nhất của một số bạn. Từ chương này trở đi tên của nhân vật chính sẽ được xác định rõ ràng là: Tiêu Phong Thu ( thay bằng trước kia gọi là Tiêu Thu Phong). Còn vì nguyện nhân, nếu các bạn theo dõi bộ truyện này thì các bạn sẽ biết vì sao lại như thế!
Khi Phong Thu về đến nhà thì cũng đã hơn canh ba. Nhưng trong sân vườn của Tiêu gia thì cũng còn có rất nhiều người chưa ngủ. Trong khi con mình gặp phải rắc rối, Điền Phù là một người mẹ thì làm sao có thể ngủ ngon được. Đến khi tận mắt chứng kiến hai cha con bình yên trở về nhà thì nàng mới trút bỏ được sự lo lắng trong long.
- Ngươi! Xú tiểu tử này, mới chịu an phận được vài ngày thì lại đi gây chuyện. Nửa đem canh ba bị bắt đến cảnh cục, còn gì mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa chứ?
Chuyện như thế này không phải chỉ xảy ra một hai lần, đối với Tiêu Phong Thu mà nói, danh tiếng của hắn đã đến mức không thể nào vãn hồi lại được nữa, làm chuyện xấu thêm một lần nữa thì cũng chẳng thể nào mà xấu hơn được nữa.
Tiêu Xa Hà là người biết rõ đầu đuôi sự việc, giơ cánh tay lên ra hiệu cho Điền Phù im lặng, nói:
- Thôi đi! Không có việc gì là tốt rồi, đi làm chút đồ ăn đêm đi, nữa đêm chạy đến chỗ người ta, giờ đã có chút đói bụng rồi
.
Điền Phù sửng sốt, lão đầu này rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Chuyện kiểu này nếu đổi lại là trước kia, thì hắn nhất định phải răn dạy suốt mấy canh giờ. Nhưng hôm nay ngay cả một câu chửi bới cũng không có.
Nhưng nàng cũng là một người mẹ rất yêu quý đứa con trai bảo bối của mình, nghe lão công nói thế, nàng nằm mơ còn không được nữa là. Lập tức nở ra một nụ cười ngọt ngào rồi phân phó cho quản gia đi làm chút đồ ăn.
Hai chén Yến xào, ba đĩa thức ăn, màu sắc và mùi vị rất hài hòa, chỉ cần nhìn thôi là cũng biết rất ngon rồi. Tiêu Phong Thu còn chưa kịp ăn xong, thì Lý Cường Binh đã đi đến.
- Tiêu thiếu gia, ngài đã trở về! Không có việc gì chứ!
Nét bình tĩnh trên khuôn mặt, nhưng trong lòng lại đang cất giấu một loại áp lực to lớn, nên hơi thở cũng không được đồng đều. Điều này khiến cho Tiêu Phong Thu cảm nhận ra được, không cần phải hỏi nữa, hắn đã mở và xem qua những chiếc rương kia rồi.
Chứng kiến nhiều vũ khí hiện đại như vậy, cho dù là ai đi nữa thì cũng phải rung động. Lý Cường Binh cũng không phải là ngoại lệ. Thấy được những thứ này, thì trong đầu hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ duy nhất: Tiêu đại công tử này, đến tột cùng là muốn làm gì? Giết người cướp của hay là cướp ngân hàng?
Chuyện kiểu này hắn tuyệt đối sẽ không làm. Cho dù hắn đã xuất ngũ, nhưng hắn vẫn là một quân nhân. Mà đã là quân nhân thì sẽ không bao giờ làm những chuyện có hại cho nước cho dân.
Tiêu Phong Thu nhẹ nhàng buông bát xuống, thản nhiên nhìn cha mẹ cười cười, nói:
- Ba, mẹ! Thời gian cũng không còm sớm nữa, các ngươi tốt nhất nên đi nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì mai chúng ta bàn sau.
Điền Phù tựa hồ còn muốn mở miệng hỏi điều gì, nhưng Tiêu Xa Hà đã nhanh chóng tiếp lời:
- Được rồi, ngươi cũng nên đi ngủ sớm đi, không nên làm việc khuya quá.
Vừa nói xong thì hắn đã lôi kéo lão bà đi thẳng lên lầu.
Phía bên phải biệt thự, không chỉ có mỗi Lý Cường Binh, trong ba mươi sáu binh lính, trừ bỏ những người đang canh gác đêm thì tất cả đã tập hợp lại đây. Thiết Trụ với vẻ mặt vô cùng tức giận, mắt nhìn trừng trừng như muốn an tươi nuốt sống ai đó, cầm lấy cái mũ trên đầu không ngừng quạt qua quạt lại.Nhưng cũng không thể nào làm biến mất những giọt mồ hôi " nóng " đang tuôn ra trên khuôn mặt họ. Cơ hồ tất cả đều đã bị số vũ khí này dọa cho đứng tim hết rồi. Nguồn: truyentop.net
Việc này không phải là trò đùa đâu. Cất giấu nhiều vũ khí như vậy, nếu không may mà bị cảnh sát bắt thì nhẹ lắm cũng bị tử hình mà thôi.
Lý Cường Binh một câu cũng không mở miệng, mà Tiêu Phong Thu thì lại càng không chịu nói. Nhưng bọn họ đều hiểu rõ đối phương muốn nói gì, nhưng không ai chịu mở miệng trước mà thôi.
Vừa tìm được một chỗ để ngồi xuống, thì trong nháy mắt đã bị mọi người vây quanh. Thiết Trụ là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, nói:
- Tiêu thiếu gia, ngươi đây là muốn hại chết chúng ta mà. Ngươi muốn làm sinh ý gì thì ta mặt kệ, nhưng chúng ta khó có khả năng giúp ngươi hoàn thành những chuyện như tếh này.
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Tiêu Phong Thu chỉ nói cho bọn họ đi tiếp nhận một lô hàng hóa, nhưng lại không nói rõ là hàng gì. Nếu như Lý Cường Binh biết đó là một lô vũ khí buôn lậu, thì hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng. Vì vậy, hiện tại hắn cần một lời giải thích.
Tiêu Phong Thu lạnh lung liếc mắt nhìn mọi người một cái, rồi nhẹ nhàng nói ra:
- Mang ta xuống nhìn một chút đồ vật kia.
Đưới đất cùa đình viện, có một tầng hầm ngầm. Lúc đầu được dựng lên thì ngoại trừ tích trữ một ít đò vật thì nó còn được dung để ẩn nấp khi có tình huống nguy hiểm. Cho nên nơi này rất bí mật. Trừ bỏ ba người chủ nhân của Tiêu gia thì ngay cả quản gia cũng không biết. Nhưng Tiêu Phong Thu lại sớm đem nơi này nói cho bọn người Lý Cường Binh biết.
Bên trong tầng hấm chứa một ít đồ vật hỗn tạp, nên nhìn sơ qua mấy trăm mét vuôn diên tích thí có vẻ khá trống trải. Tiêu Phong Thu đã sớm quyết định, tại nơi này sẽ làm một phòng huấn luyện, và nơi đó chính là nơi huấn luyện siêu cấp bảo tiêu.
Hơn mười rương vũ khí đều đã ở nơi này, trong đó đã có một rương đã bị mở ra, lộ ra những khẩu súng bong loáng, mà người ta có thể cẩm nhận được sự lạnh lẽo được phát ra từ những hòm rương kia. Nhìn qua thì những khẩu súng này chưa hề được sử dụng qua lần nào.
Tiêu Phong Thu cũng không thêm nhìn vẻ mặt của bất cứ ai, mà tiện tay cầm lên một khẩu, rồi thực hiện một loạt những động tác: Nạp đạn, ngắm bắn ….Thật không tồi, quả là hàng thượng hạng
.
- Tiêu thiếu gia! Chúng ta cần một lời giải thích
.
Lý Cường Binh rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, mọi người đã chờ hắn nói lời này từ lâu rồi.
Tiêu Thu Phong liếc mắt nhìn thoáng qua Lý Cường Binh, rất không vừa ý nói:
- Các ngươi thật làm cho ta thất vọng.
- Ta bỏ ra hơn năm ngàn vạn để mua lô súng này là vì cái gì chứ? Không phải là để huấn luyện các ngươi sao? Đây chỉ là việc nhỏ mà đã hù dọa các ngươi tới mức này thì các ngươi sao có khả năng hoàn thành đại sự chứ?
- Huấn luyện chúng ta?
Mấy binh lính tự hỏi chính mình. Bọn họ thật không hiểu, trử bỏ quân đội ra, thì tư nhân không có quyền được sở hữu súng ống, việc này ngay cả đứa con nít lên ba cũng biết.
Lý cường Binh cũng nói:
- Tiêu Thiếu gia, chúng ta cũng có nguyên tắc của chính mình. Vì vậy, có một số việc chúng ta sẽ không làm giúp ngươi.
- Một quân nhân mà cũng có nguyên tắc của chính mình thì không phải là một quân nhân tốt. Một quân nhân tốt là một quân nhan biết phục tùng mệnh lệnh, không cần hỏi tại sao, vì cái gì. Số súng này, ta muốn dung để đối phó với Thiết Huyết đoàn, ta muốn các ngươi sẽ trở thành " cảnh sát " của thế giới ngầm, duy trì trậ tự của thế giới đó.
- Nếu muốn chính thức trở thành Binh Trung Chi Vương, các ngươi phải trải qua hàng loạt các thử nghiệm tàn khốc, phi nhân đạo. Nếu như ở mỗi khảo nhiệm mà các ngươi đều hỏi tại sao, thế thì các ngươi có thể đi. Nếu các ngươi tự đánh mất hy vọng của chính bản thân mình thì ta cũng không có cách nào để huấn luyện các ngươi.
Tiêu Phong Thu cũng không có phát hỏa, những người này nếu không có thích hợp, thì hắn sẽ tìm một nhóm người khác thay thế. Binh Trung Chi Vương, trừ người mang than thủ siêu cấp, còn phải có một niềm tin kiên định. Có những lúc, vì để đạt được mục đích thì cũng phải sử dụng mọi thủ đoạn, sự thật luôn luôn tàn khốc như thế.
Mà năm đó, hắn cũng đã từng trải qua.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Phong thu cùng cha mẹ ăn bữa ăn sang, Lý Cường Binh lại bước vào.
Trong mắt của hắn, chí có duy nhất một người, đó chính là Tiêu Phng Thu, nhẹ nhàng đi đến trước bàn, nói:
- Thiếu gia, thật là xấu hổ! Chúng ta đều đã thông suốt, chuyện kiểu này, ta đãm bảo sẽ không bao giờ tái phát sinh thêm lần nào nữa. Chúng ta đều tin tưởng ngươi.
Sau khi xuất ngũ, bọn họ chỉ là những công dân bình thường như bao người khác. Chính Tiêu Phong Thu đã cho bọn họ them một cơ hội nữa. Mặc dù đêm qua hắn chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng tất cả bọn họ đã hiểu được, cái gọi là thế giơi kia, chính là hy vọng của bọn họ.
Bọn họ có thể là những binh lính chính trực, nhưng bọn họ không phải là óc lợn, bọn họ cũng biết con đường cần phải bước đi phía trước như thế nào, bọn họ cũng không bao giờ cam chịu làm những công dân bình thường.
Tiêu Phong Thu nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nghĩ thong suốt cũng vô ích, nếu như các ngươi không đạt được yêu cấu ta đưa ra, thì kết quả vẫn sẽ bị loại bỏ. Nói cho bọn họ biết, ta cần chính là Binh Trung Chi Vương, chứ không phải là một đám phế vật. Ngươi cũng vậy!
- Đây là mười sáu hạng mục ta đặt ra, trong vòng một tháng tất cả phải hoàn thành chỉ tiêu. Ba tháng sau sẽ có lần hành động đầu tiên.
Tiêu Phong Thu cầm trong tay các hạng mục do mình viết ra rồi ném cho Lý Cường Binh với vẻ mặt lạnh lung như băng.
- Thiếu gia yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Lý Cường Binh tiếp nhận tờ hạng mục, nói xong rồi quay đầu bước đi. Trong đầu hắn hiện tại chỉ tồn tại một loại tín niệm, chính là vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi vì sao nữa. Bởi vì hắn sẽ là thành viên của Binh Trung Chi Vương, chỉ càn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, không cần hỏi lý do.
- Tiểu Phong, người này là người nào. Vẻ mặt lạnh như băng, không tốt bằng bảo tiêu trước tiêu. Nếu không, thì chúng ta thay đổi bảo tiêu khác đi được không?
Điền Phù hoàn toàn không biết gì, thấy Lý Cường Binh, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, rội tự nhiên xoay người bỏ đi. Điều này khiến cho Điền Phù rất khó chịu
Tiêu Xa Hà mặc dù cũng không có nhận biết được bọn họ, nhưng tròng long lại cảm giác được việc gì đó. Liền trừng mắt nhìn nàng, nói:
- Việc của con trai hãy để nó tự làm, nàng không nên xen vào. Những người có bản lĩnh chân chính đều là như vậy. Việc này Tiểu Phong làm rất tốt.
Điền Phù không vui hừ một tiếng, nhưng cũng không có tiếp tục nói, chỉ cần là chuyện ủng hộ cho con trai mình thì nàng tuyệt đối sẽ không có phản đối. Đây chính là tình cảm mẫu tử thiêng liêng nhất, điểm này, nếu so với các bà mẹ khác thì nàng không thua kém bất cứ ai.
Tiêu Phong Thu nhìn lão mẹ mỉm cười nói:
- Mẽ, ngươi không nên tức giận. những người này mặc dù có chút thô tục, nhưng so với bảo tiêu trước kia thì tốt hơn rất nhiều. Bất quá nếu có người đám đắc tội với ngươi, ngươi tựu nói cho ta, ta sẽ thay ngươi giáo huấn bọn họ.
Điền Phù lập tức ôm lấy Tiêu Phong Thu, trong long rất là cao hứng, nói:
- Thông mình, vẫn là con trai tốt nhất, thật là ngoan mà. Không giống lão cha của ngươi, suốt ngày chỉ biết giáo huấn ta, hừ, càng già càng làm cho ta không vừa mắt mà.
Những lời này khiến cho Tiêu Xa Hà dở khóc dở cười.
- Tiểu Phong, đi thôi. Tan việc, buổi tối trở về các ngươi tha hồ mà ôm ấp.
Tiêu Xa Hà đã có chút không chịu được, đứng lên nói.
- Hừ …Ghen tị, ta muốn cùng con trai than thiết thì sao chứ?
Bất chợt, Điền Phù đi đến trước mặt Tiêu Phong Thu hôn một cái rồi trừng mắt nhìn lão công của mình.
Tiêu Phong Thu nhanh chóng đứng lên, như vừa đánh mất thứ gì đó, vội la to:
- Mẹ, xin ngươi hãy chú ý một chút. Không nên chiếm tiện nghi của ta a. Nhân gia còn chưa có bạn gái đó.
- Tiểu tử thúi này, muốn đánh a!
Điền Phù giơ tay lên, nhưng không có đánh mà chỉ vỗ vỗ vào đôi bờ vai của Tiêu Phong thu với ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Một nhà ba người, không khí ấm áp này thật khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.