Chương trước
Chương sau
<!-- --> Một mệnh lệnh khẩn cấp đã được phát ra, bất chấp cho dù hiện giờ là trời tối, bắt buộc tất cả các cảnh sát giao thông trong vòng năm phút đồng hồ phải có mặt tại vị trí của mình, bên dưới mỗi trụ đèn giao thông đều có bóng dáng của cảnh sát, một mệnh lệnh được ban ra để truy bắt bốn chiếc xe do bốn vị đại công tử điều khiển.
Không hề ngoài dự đoán, Triệu Nhược Minh vẫn đang dẫn đầu, xe của tên tiểu tử này không phải là loại bình thường có thể so sánh. Động cơ đã được quân đội cải tiến mạnh mẽ, quả thực có thể làm cho xe chạy như bay, nếu không phải xe của ba người kia cũng thuộc loại nhất lưu, rồi đường đua chật chội đông đúc, thì chỉ sợ họ đã sớm bị bỏ rơi lại phía sau từ lâu rồi.
Con đường số 3, đây là một đoạn đường dài tương đối bằng phẳng và rộng, xe Tiêu Thu Phong chạy ở phía sau cũng đã lần lượt vượt qua xe của đại công tử Tư Mã Lạc cùng nhị công tử Hà Hướng Nam, cùng chạy song song với xe của Triệu Nhược Minh, giơ ngón cái ra khỏi cửa sổ, tỏ vẻ thương cảm ….
Triệu Nhược Minh trong đầu không có hai chữ " Lịch sự ", vừa nhìn thấy xe của Tiêu Thu Phong đã đuổi kịp thì một lần nữa lại cho xe tăng tốc tối đa. Có nhiều xe cộ cũng đang lưu thong trên con đường này nên cực kỳ nguy hiểm, đã mấy lần đụng phải xe khác, lá chắn phía trước xe cũng đã bị vỡ, giờ phút này đang tung bay trong gió. Nhưng hắn lại không có một tia biến sắc, vẫn cứ dũng mãnh lao thẳng về phía trước, thật không hổ danh là thẩn dũng công tử.
Tiêu Thu Phong quyết không để bị bỏ rơi nên cũng theo sát phía sau, giờ phút này hắn không còn gì để dấu diếm nữa, kỹ năng điều khiển xe được phát huy đến múc tối đa. Không vượt lên đãn trước cũng không để bị tụt về phía sau, tựu như một cái bóng theo sát Triệu Nhược Minh không rời, mặc dù chưa bao giờ tham gia cái gì gọi là hội đua xe, nhưng nói đến điều khiển xe thì hắn đã bắt đầu từ lúc tám tuổi, có thể nói kỹ năng của hắn khó có ai có thể sánh bằng. Nguồn: truyentop.net
Từ xa còi cảnh sát đã không ngừng truyền đến, một chiếc xe tải chạy ngược chiều đang phóng đến, làm cho bốn chiếc xe phải né tránh, nhìn thấy hình dáng lái xe này của chủ chiếc xe tải thì cũng biết kỹ thuật lái xe của hắn quả thật không tồi, cho dù đang có một lượng xe khổng lồ cũng đang lưu thông trên đường nhưng hắn vẵn chạy đến 180Km/h, cho dù phía sau cảnh sát đang truy đuổi nhưng họ vẫn chẳng thèm quan tâm.
Triệu Nhược Thần cũng không có tham gia vào lần hành động trực tiếp này, chỉ đứng ở phía sau chỉ huy. Nhưng khi hay tin xe buôn lậu đang trên đường chạy trốn, nàng cũng cấp tốc phóng đến, trực tiếp tham gia vào lần vây bắt này. Giờ phút này trong vòng 1 dặm thì đã có hơn mười người đứng canh ….Chiếc xe tải này cũng thật quá " ngông " mà, liên tiếp xông qua ba trạm kiểm soát do cảnh sát lập ra, rồi lại trực tiếp hất tung những chiếc xe cảnh sát dùng làm vật cản đường, nhưng cũng không có cách nào có thể khiến chiếc xe tải dừng lại.
- Đã hình thành trạm canh giữ trên đường số 3, thỉnh chỉ thị của cục trưởng."
Một giọng nói vang lên tử bên kia đầu điện thoại, chính là giọng của Lý hải Bân.
Triệu Nhược Thần trong lòng mừng rỡ, mặc kệ xe tải kia có cường hãn đến cỡ nào, nàng tuyệt đối không tin tưởng chiếc xe đó lại dám cùng xe bọc thép va chạm, lập tức ra lệnh khẩn cấp, nói:
-Tất cả chú ý, bắt đầu hình thành trận hình bao vây xe tải, bắt nó chạy đến đầu đoạn đường số 3, chúng ta phải bắt sống tên tội phạm này.
Với an bài và sắp đặt như thế, nàng tin tưởng lô quân hỏa kia sẽ là vật nằm trong tay của cảnh sát, được biết số vũ khí buôn lậu này so với vũ khí trong quân khố còn lợi hại hơn nhiều. Vì thế tuyệt đối nàng không thể nào để số vũ khí này lưu lạc trong nhân gian, tạo thành một nguy cơ tiềm ẩn, phá hư sự ổn định và trật tự vốn có của xã hội.
Tiêu Thu Phong mỉm cười, Triệu Nhược Minh vừa mới nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thì phát hiện chiếc xe của phong lưu công tử đã phóng đến gần, hai xe áp sát vào nhau, thoáng chốc đã tạo ra vô số tia lửa loạn xạ, trong lúc này, chiếc xe tải đang bị cảnh sát truy đuổi cứ thế mà phóng qua họ.
Triệu Nhược Minh có chút gấp gáp, lại một lần nữa điều khiển xe ép sát Tiêu Thu Phong không cho hắn vượt lên. Trong đầu nghĩ thầm, tên Phong Thu này đúng là khộng có học thức mà, đây là xe quân đội đã được lão tử cải trang, nghĩ muốn cũng ta va chạm? Không biết là xe của lão tử than xe đều được bọc thép hay sao? Thật là vừa hại người vừa hại của mà.
Ngươi muốn phi lễ với lão tử? Lão tử cũng muốn cùng ngươi va chạm nhau một chút, nhìn xem ai lợi hại hơn ai?
Nói thì nhiều, nhưng tất cả sự việc lại diễn ra chỉ trong nháy mắt, Xe của Triệu Nhược Minh vừa phóng lên phía trước, lúc này xe của Tiêu Thu Phong cũng đã sắp tiến thẳng đến những chiếc xe cảnh sát đang truy đuổi. Hơn mười chiếc xe vốn đang chăm chú đuổi theo xe tải, nhưng không ai biết rằng lại có người lái xe tốc độ so với bọn hắn còn nhanh hơn, trong quản thời gian ngắn, cơ hồ tất cả mọi người đều quên mất là mình phải tránh ra.
Tiêu Thu Phong đã sớm biết, thân xe tất nhiên sẽ chịu đựng một chút lực va chạm, nên liền chuyển hướng hơn một trăm tám mươi độ, chắn trước mặt hai chiếc xe cảnh sát, dù lúc này đã hãm phanh lại, nhưng do tốc độ xe quá nhanh, nên chiếc xe mới này liền bị hai chiếc xe cảnh sát đẩy đi hơn hai mươi mét, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Xe của Triệu Nhược Minh cơ hồ là bi thảm nhất, hắn trực tiếp xông vảo giữa hai chiếc xe cảnh sát, giống như một chú trâu xông thẳng vào một bầy dê, hai chiếc xe cảnh giác lập tức bị nghiên sáu mươi độ, sau đó bị đẩy lên cao, và " phanh " rơi xuống đất, coi như là xong. Mà còn bi thảm hơn nữa, trong lúc đó thì chiếc xe của Tư Mã Lạp từ đâu cũng phóng đến nên cũng chịu chung số phận giống hai chiếc xe cảnh sát kia.
Cơ hồ xe quay vòng hơn ba mươi vòng cũng không có hoàn toàn dừng lại. Lúc Tiêu Thu Phong bước ra khỏi xe của mình, thì chiếc xe kia vẫn đang còn chuyển động, không biết người ở bên trong có việc gì không nữa.
Chỉ trong ngắn ngủi vài phút đồng hồ hỗn loạn thì chiếc xe tải kia đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của cành sát, bốn chiếc xe kia vẫn còn nắm chắn ngang mặt đường nên những chiếc xe cảnh sát ở phía sau đều phải dừng lại. trên mặt đường hiện ra một mảnh bừa bải, hỗn loạn.
- Cục trưởng, cục trưởng ….
Vẫn còn một chiếc xe chưa hoàn toàn dừng lại ….Những chiếc xe cảnh sát khác thấy vậy liền lo lắng vọt đến. Nhưng họ hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, chiếc xe này lại là xe của Triệu Nhược Thần, giờ phút này đã không còn nguyên vẹn, ngay cả bánh xe cãnh bị rớt ra …Thê thảm vô cùng.
Xác định đó chính là Triệu Nhược Thần, sự lo lắng của Tiêu Thu Phong hoàn toàn biến mất. Lấy thân thủ của nữ nhân này thì hẳn là không có việc gì, nhưng Triệu Nhược Minh khi xuống xe thì vẻ mặt hoàn toàn tái nhợt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe không may mắn kia, có chút hoảng sợ nói ra:
- Đó là xe của đại tỷ ta sao?
Cửa xe bị một người ở bên trong dùng lực đá văng ra ngoài, cái đái đầu của nữ nhân từ bên trong lò ra, điên cuồng gào thét nói:
- Đại xe tải đâu, đại xe tải đâu ….Các ngươi là một lũ hỗn đản..Còn đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau xác định vị trí của xe tải, ta nhất định phải bắt được nó …Nhất định phải.
Nữ nhân này, nếu có người không biết chắc hẳn là sẽ nghĩ nàng bị điên.
Xe của Hà Hướng Nam giờ này mới đến, nhìn trên thân xe hắn có vô số dấu vết va chạm, chắc là trên đường cũng đã trải qua vô số đau khổ, vừa xuống xe tựa có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Ta thua, Hoàng Kim Thủy Thành ta mời.
Triệu Nhược Thần giờ phút này mới ngẩng đầu lên, nhìn Hà Hướng Nam, còn chưa kịp nói chuyện thì bên tai đã truyền thanh âm của thủ hạ:
- Cục Trưởng. không tìm thấy tung tích của đại xe tải, chúng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của ta.
- A!
Triệu Nhược Thần tức giận gào thét, tận mắt chứng kiến số vũ khí buôn lậu, thế mà cứ vậy để chúng chạy thoát không còn tung tích
.
-Các ngươi, các ngươi là lũ vương bát đản, ta muốn chon sống các ngươi ….
-A! Tỷ, thật là không có ý tứ, làm cho xe của ngươi đến nông nỗi này là lỗi của ta, ta sẽ bồi thường cho ngươi một cỗ xe khác vậy.
Chứng kiến tỷ tỷ không có việc gì, Triệu Nhược Minh đã không còn lo lắng gì nữa, vậy thì làm cho vài chiếc xe lăn quay ra đó đã tính là cái gì, tiền bổi thường cũng không cần trả, mà cũng không có người chết …
Giờ khắc này, triệu Nhược Thần mới chú ý đến tên đệ đệ của mình, thiếu chút nữa là vì sinh khí mà ngất đi. Lúc này mới biết được, tên lái xe với tốc độ điên cuồng kia, người đem xe mình đụng lăn nhào …Dĩ nhiên lại chính là đệ đệ của mình.
Bàn tay siết chặt, nặng nề thở dài một hơi, không một ai dám lên tiếng, ngay cả cảnh sát ở chung quanh cũng khôn dám mở miệng. Người nào cũng biết giờ phút này nữ cục trưởng xinh đẹp kia trong lòng đang tràn ngập lửa giận, nhất định khi phát tác thì so với hổ cái còn kinh khủng hơn nhiều.
-Ta muốn đánh gảy chân ngươi.
Triệu Nhược Thần bước từng bước, hướng về Triệu Nhược Minh mà đi đến, nhìn cước bộ vững chắc của nàng, vậy là vừa rồ cũng không có bị thương gì, chỉ là thương cảm cho tên cảnh sát đi cùng nàng, giờ phút này đang được đồng sự khiên đi, bất quá tên này vẫn còn đủ sức mà rên rỉ, vậy thì cũng không cần phải lo lắng tính mạng cho hắn nữa.
Triệu Nhược Minh vốn rất sợ vị đại tỷ này, không giống cha mẹ, mắng là mắng, quan bế cũng quan bế, nhưng cũng không bao giờ đánh người, nhưng nếu để than thể tràn đầy bạo lực của tỷ tỷ mà ra tay thì hắn phải nằm trên giường ít nhất nữa tháng mới có thế bước xuống giường.
Hắn trốn phía sau lưng Tiêu Thu Phong, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, trong ánh mắt đều là sự cầu xin, hy vọng Tiêu Thu Phong có thể giúp đỡ.
-Cục trưởng địa nhân, chẳng lẽ các ngươi muốn đánh người?
Tiêu thu Phong cũng không sợ hãi nữ nhân này, sự cuồng nộ với ánh mắt của nữ nhân này thì hắn đã sớm gặp qua nhiều lần rồi.
-Ta muốn đánh ngươi.
Ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ đến, Triệu Nhược Thần thật sự không chịu nỗi vẻ mặt trêu tức của nam nhân này, tức giận, một quyền đánh tới.
Một quyền trúng ngay giữa lồng ngực Tiêu Thu Phong, thân hình liền lùi sau về vái bước, té ngã đè lên người Triệu Nhược Minh, hắn căn bản cũng không muốn chống cự.
Triệu Nhược Minh nhân đà này mà kêu lên:
-Mau đến xem a! Cánh sát đánh người….Cảnh sát đánh người ….
Lúc này, chúng cảnh sát ở bốn phía có chút dở khóc dở cười, đây không phải là một nhà đấu tranh nội bộ hay sao chứ, nhìn bốn vị đại thiếu gia với tiếng xấu đồn xa kia, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu
Mỗi người này đều không phải là dạng cảnh sát nho nhỏ như bọn họ có thể dụng vào.
Xe cảnh sát một lần nữa cũng đang hướng đến nơi này mà phóng đến, cảnh sát giao thông với mấy chục chiếc xe, phó cục trưởng Tôn Khánh Dục cũng đi đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiêu Thu Phong, trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc khó hiểu.
-Cục trưởng tiểu thư, đây chỉ là tai nạn giao thông ngoài ý muốn,nên không thuộc về phạm vi quản hạt của ngươi, ngươi sử dụng bạo lực, đây là lạm dụng chức quyền, không biết ai cho các ngươi quyền lợi có thể tùy ý ẩu đã người người trong cuộc thế?
Tôn Khánh Dục vội vàng đi đến, cười nói:
-Nguyên lai là bốn tiểu tử thúi các ngươi, Tư Mã Thiếu Gia, thật là xấu hổ, Triệu cục trưởng chỉ là do quá nóng giận mà thôi. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chuyện này thuộc về sự quản lý của cánh sát giao thong, để cho bọn ta sử lý. Các thành viên trong đội, ra lệnh tất cả toàn bộ trinh sát tìm kiếm đại xe tải hiện giờ đang ở đâu.
Triệu Nhược Thần nào có chịu bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như thế, quát to:
-Không được, ta muốn bắt bọn họ lại, hiện giờ bọn họ bị tình nghi cùng tập đoàn buôn lậu quân giới có liên quan. Người đâu, bắt bọn họ mang đi.
Tôn Khánh Dục vội vàng khuyên nhủ:
-Triệu cục trưởng, việc này không nên làm lớn, tránh cho về sau khó thu thập.
-Triệu cục trưởng, bốn người này gây ra tai nạn chỉ là việc ngoài ý muốn, mặc dù có dính dáng đến cảnh sát, nhưng vẫn nên suy nghĩ kỷ, nếu không lại sinh ra phong ba.
Một người trung niên bước đến, trên người khoát một bộ cảnh phục, nhìn bộ dáng chắc là giao thông cục trưởng đại nhân.
Bốn người này ăn chơi trác táng, làm chuyện như thế này cũng không phải một hai lần, hắn có thể hiểu hơn ai hết, đối với bốn người này, chính là đại sự hóa tiểu, tiểu hóa về không, bằng không thì sẽ không có được một kết quả tốt lành gì.
-Được a! Triệu cục trưởng một lòng vì nước vì dân, chúng ta thân là những công dân giương mẫu thì chắn chắn sẽ phối hợp hết sức với bên cảnh sát. Muốn bắt thì cứ bắt, nói thật, ta cũng còn chưa có đến cục cành sát lần nào, giờ đi thăm một vòng cũng tốt.
Hà Hướng Nam bước đến,liền mở miệng không thèm đếm xỉa gì đến người khác.
Công dân lương thiện, giương mẫu, ta phi, Triệu Nhược Thần trong lòng cực kỳ hận bốn người này, cũng không thèm cấp mặt mũi cho bất cứ ai, mạnh mẽ ra lệnh cho cảnh viên đưa bốn người này lên xe, cũng không thèm nhìn đến vẻ mặt thương cảm của giao thông cục trưởng, tức giận rời đi.
Nhưng lại không biết, Tôn Khánh Dục cùng Vạn cục trưởng nhìn nhau bắt đắc dĩ cười, mỗi người đếu lấy điện thoại ra hướng cấp trên báo cáo công tác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.