Chương trước
Chương sau
Edit: Tường An

"Đúng là nữ nhân xấu xí nhiều chiêu trò, hôm nay ta sẽ để ngươi chết được minh bạch."

Mai Tử Sơ dù bá đạo nhưng không phải người không nói đạo lý, hắn tự nhận mình cũng là một quân tử quang minh lỗi lạc.

Thế là hắn quay sang nói với gã sai vặt: "Trường Bách, đi qua cho nàng lục soát, để nàng chết được rõ ràng minh bạch."

Trường Bách bắt đầu run rẩy, nhanh miệng tìm cách ngụy biện: "Quận gia, nha đầu này có thể tìm được chứng cứ gì chứ, ngài cứ trực tiếp xử lý nàng ta là được rồi, cần gì để nàng ta dắt mũi."

"Bảo ngươi đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Mai Tử Sơ thật muốn đạp tiểu tử này một đạp, thời khắc mấu chốt lại dám cãi lời hắn.

Bán Hạ cố ý thêm dầu vào lửa: "Gã sai vặt này đùn đẩy như thế chẳng lẽ là trong lòng có quỷ nên mới không dám để ta soát người."

Mai Tử Sơ nghe vậy liền bị chọc tức, phẫn nộ trừng mắt Trường Bách: "Còn không mau đi qua, có tin lão tử một cước đạp chết ngươi hay không."

Trường Bách không dám để nàng kiểm tra, mỉa mai nhìn Bán Hạ: "Một nữ tử như ngươi lại dám soát người nam tử, cũng không sợ về sau không gả được."

Bán Hạ không thèm để ý: "Ta cũng không nói sẽ đích thân lục soát. Ở đây nhiều người như vậy, sẽ có người nguyện ý làm thay ta."

Nghe vậy Trường Bách thở phào một hơi, người ở đây đa phần đều quen thuộc với hắn, cũng không ai dám đắc tội tiểu quận gia, cho dù tìm được chứng cứ thì bọn họ cũng không dám nói gì.

Nghĩ vậy hắn liền nói thêm: "Không thể được người nhà ngươi soát, ai biết có gian lận hay không."

"Đường nhiên, ta muốn để tiểu tướng quân Quân Hàn kiểm tra, có thể chứ!"

"Quân Hàn? Ngươi trở về rồi à?"

Tiểu quận gia nghe vậy, lập tức nhìn xung quanh tìm người.

Một thân ảnh bạch y từ lầu hai nhảy xuống, bộ dáng tao nhã, mạnh mẽ.

"Thật là, tiểu tướng quân ta chỉ muốn yên ổn xem náo nhiệt thôi, nha đầu thôn dã ngươi đúng là biết gây phiền toái cho người khác."

Bán Hạ thi lễ: "Làm phiền công tử."

Tiểu tướng quân Quân Hàn đứng chung một chỗ với Mai Tử Sơ, một tươi sáng rực rỡ, một lưu manh bá đạo.

Hai mỹ nam Kinh thành tạo thành cảnh đẹp ý vui.

Dù là các nữ tử ở đây đều ra vẻ ngây thơ thuần khiết, nhưng khi nhìn thấy hai vị thiếu niên này cũng khó tránh khỏi xuân tâm nhộn nhạo.

"Tiểu tử ngươi trở về cũng không tìm ta, muốn ăn đòn phải không?"

Quân Hàn vỗ vai Mai Tử Sơ: "Huynh đệ, biết ngươi thắng cược vui vẻ nên không muốn phá hỏng nhã hứng của ngươi."

"Bớt bày ra bộ dáng này đi, nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, hôm nay huynh đệ chúng ta không say không về."

Lúc này Quân Hàn mới nhìn Bán Hạ, ánh mắt có chút trêu tức: "Ngươi tin tưởng ta?"

Bán Hạ kiên định: "Tất nhiên tin tưởng."

Chỉ một câu nói, Quân Hàn lập tức chỉnh đốn thái độ: "Được, chỉ dựa vào câu nói này, tiểu tướng quân ta nhất định cho ngươi công bằng."

Bán Hạ khẽ gật đầu, ở đây, người có thể tin tưởng cũng chỉ có vị tiểu tướng quân đã cứu mạng nàng này.

Biết là tiểu tướng quân soát người, Trường Bách liền yên tâm, dựa vào quan hệ huynh đệ của tiểu tướng quân và tiểu quận gia nhà hắn, nhất định sẽ không khiến tiểu quận gia mất mặt.

Quân Hàn tiến lên, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Trường Bách, mà Trường Bách lại nhỏ giọng nói: "Mặt mũi quận gia đều nhờ tiểu tướng quân ngài."

Lời vừa dứt, Quân Hàn liền tìm được hai cục xúc xắc trong ống tay áo hắn.

Sắc mặt Quân Hàn lạnh lẽo: "Mặt mũi quận gia trước nay còn chưa tới lượt bổn tướng quân cho, lời này của ngươi đúng là vô lý."

Đám người nghe vậy liền kinh ngạc, cũng nghe ra chút manh mối.

Tiếp đó, Quân Hàn nâng ống tay áo Trường Bách lên, lắc một cái, xúc xắc và quân bài đều rơi ra ngoài.

Mọi người đều giật mình, thật sự tìm được, không đơn giản a!

Trường Bách biến sắc, không ngờ tiểu tướng quân sẽ không nể mặt như thế.

Bán Hạ không nói hai lời, trực tiếp nhặt xúc xắc và quân bài giao cho Hương Trúc.

Hương Trúc có nội lực, không cần tốn nhiều sức liền bóp nát xúc xắc và quân bài. Bột thủy ngân lập tức chảy ra, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Dược Hầu thở phào một hơi, may mắn nữ nhi theo hắn tới, nữ nhi thực thông minh a!

Thương Thuật lập tức cười ha hả: "Ta đã nói hắn gian lận mà, một người dù có may mắn đến đâu cũng không thể thắng liên tiếp mấy ngày mấy đêm không thua ván nào."

Mai Tử Sơ cũng giật mình, cả giận nói: "Đây là có chuyện gì."

Không đợi Trường Bách mở miệng, Bán Hạ nói thẳng: "Trên bàn không tìm thấy là vì có người sợ bị phát hiện, lúc đưa ra kiểm tra đã đánh tráo, nhưng lúc đó chỉ có gã sai vặt này đứng gần quận gia nhất mới có cơ hội này."

"Trường Bách, nói, chuyện gì xảy ra?" Mai Tử Sơ mất hết mặt mũi, chỉ hận không thể đem Trường Bách ra ngũ mã phanh thây.

Trường Bách bị dọa toàn thân run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu: "Quận gia, tiểu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhất định là có người cố ý vu oan tiểu nhân."

Quân Hàn đen mặt: "Ý ngươi là bổn tướng quân ta vu oan ngươi, vậy ngươi giải thích một chút, vì sao lúc ta soát người ngươi lại nhỏ giọng nói mặt mũi tiểu quận gia đều nhờ vào bổn tướng quân là có ý gì?"

Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Trường Bách có nói gì cũng không thể ngụy biện. Thế là hắn cắn răng, nhỏ giọng nói: "Quận gia, chuyện này còn xin quận gia dời bước nói chuyện."

Mai Tử Sơ thầm nghĩ Trường Bách không có khả năng to gan dám lừa gạt mình như thế, liền hỏi: "Nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

Trường Bách nhanh chóng nhích lại gần tai Mai Tử Sơ, thì thầm mấy câu.

Mai Tử Sơ nghe xong liền biến sắc, vừa tức vừa giận.

Sau khi nói ra chân tướng, Trường Bách dập đầu nhận tội: "Quận gia, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân vì muốn lấy lòng ngài nên mới ra chủ ý này, xin quận gia trách phạt."

Trường Bách đã nói như thế, mặc kệ mọi người có tin hay không, ý muốn nói chủ tử hắn cũng không biết rõ tình hình.

Mai Tử Sơ hôm nay mất hết thể diện, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.

Cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi trở về lại thu thập ngươi."

Trường Bách lập tức dập đầu dưới đất, không dám nói thêm một từ.

Mọi ánh mắt đều đổ về phía Mai Tử Sơ, hắn giận mà không có chỗ xả, chỉ có thể quát đám thị vệ: "Còn thất thần cái gì, mau thả người."

Thương Thuật được tự do, lập tức nhảy ra quát: "Họ Mai kia, bất kể nói thế nào ngươi cũng đã gian lận bài bạc, việc này không thể cứ bỏ qua như vậy."

Dược Hầu bỗng nhiên đau đầu, vội vàng cười hòa giải: "Chỉ là hiểu lầm thôi, việc này coi như xong."

Thương Thuật không vui: "Dựa vào cái gì, hắn..."

"Ngươi câm miệng cho lão tử, người đâu, mang tam thiếu gia về." Không đợi Thương Thuật nói xong, Dược Hầu lạnh giọng phân phó.

Thương Thuật tức giận muốn hét to nhưng đã bị mấy gia đinh tiến lên chặn miệng kéo ra ngoài.

Dược Hầu vẫn giữ nụ cười xin lỗi, cáo từ: "Mai tiểu quận gia, con trai con gái ta còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài đại nhân đại lượng không so đo, chúng ta cáo lui trước."

Mai Tử Sơ híp mắt, không nhìn Dược Hầu mà nhìn về phía Bán Hạ ngoan ngoãn đứng phía sau Dược Hầu.

Bán Hạ theo cha rời đi, thời điểm đi ngang qua Quân Hàn, đột nhiên nghe hắn nói nhỏ một câu: "Ta cứu ngươi hai lần, trở về nghĩ thật kỹ báo đáp thế nào."

Bán Hạ chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục theo Dược Hầu đi ra ngoài.

Trong lòng thầm nghĩ, kiếp trước vị tiểu tướng quân này chán ghét nàng cực kỳ.

Kiếp này nhất định phải tránh xa, không thể chọc vào hắn, tốt nhất là không gặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.