Chương trước
Chương sau
Edit: Tường An

Kim thị tức nổ phổi, chỉ vào Bán Hạ nửa ngày không nói ra lời.

Thanh Đại ở bên ngoài nhìn trộm, hận không thể xông lên xé nát mặt Bán Hạ.

Nghĩ rằng lúc đó không có ai nhìn thấy, thế là mạnh dạn đi tới: "Muội muội, ta cùng ngươi đến chỗ hồ nước khi nào, ngươi cũng đừng đổ oan cho ta."

Lời này hoàn toàn phủ định tất cả những gì Bán Hạ đã nói trước đó.

Lúc này sắc mặt Kim thị mới khá hơn một chút, ánh mắt trách cứ nhìn Bán Hạ: "Bán Hạ, dù sao Thanh Đại cũng là tỷ tỷ con, sao con có thể vu hãm nàng, có biết như thế sẽ tổn hại thanh danh tỷ tỷ con hay không."

Bán Hạ sớm biết bọn họ sẽ khăng khăng chối tội, cho rằng không có nhân chứng.

Có điều, nàng đã sớm nghĩ tới điểm này, nếu không cũng sẽ không tùy tiện nói ra.

"Có hay không, cứ hỏi hạ nhân trong phủ liền biết, phủ đệ lớn như vậy chắc chắn sẽ có người nhìn thấy."

Thược Dược lập tức đứng ra: "Lúc đó nô tỳ bị phái đi lấy đồ nên để Tiểu Hồ và Tôn Đại thay nô tỳ trông nom tiểu thư, sợ tiểu thư không thích nên chỉ nói Tiểu Hồ âm thầm đứng từ xa, tiểu thư rơi xuống nước cũng là Tiểu Hồ gọi người đến cứu."

Không đợi Kim thị mở miệng, Đại đường thúc lập tức nói: "Gọi Tiểu Hồ và Tôn Đại tới đây."

Lần này Thanh Đại luống cuống, nếu như hỏi ra thì chẳng phải nàng sẽ phải gánh tội danh sát hại muội muội ư?

Kim thị cũng không ngờ Thược Dược là một nha đầu cẩn thận như vậy, còn tìm hai tên nô bộc âm thầm trông nom, bây giờ muốn giảo biện cũng khó.

Kim thị lập tức nói: "Chờ đã..."

Hai nha hoàn chuẩn bị đi kêu người liền dừng chân, không biết có tiếp tục đi hay không.

Đám người Đại đường thúc khó hiểu nhìn về phía Kim thị, trong lòng bọn họ hình tượng bồ tát của Kim thị đã thay đổi rất nhiều.

"Mặc kệ có phải con đẩy muội muội xuống nước hay không, nể tình con tuổi nhỏ vô tri, ta tin chắc đường thúc đường thẩm cũng sẽ không tính toán với con."

Thanh Đại lập tức hiểu rõ, nhanh chóng quỳ xuống nói: "Mẫu thân, con chỉ là không cẩn thận dẫm phải tảng đá nên mới vô ý đẩy muội muội xuống nước, con hu hu hu..."

Nhìn xem, từ tâm tư độc ác biến thành ngoài ý muốn, thật đúng là biết ăn nói a!

Kim thị vờ tức giận: "Nếu là ngoài ý muốn sao con không nói ra."

Thanh Đại hai mắt đẫm lệ, cứ như thể người suýt bị hại chết là nàng ta vậy.

"Mẫu thân, con, con sợ, con không dám nói, mẫu thân con sai rồi hu hu hu..."

Bộ dáng nàng ta giống như một đứa bé không hiểu chuyện mắc lỗi, khiến người ta không thể trách móc.

Bán Hạ cũng đoán được kết quả sẽ như thế, chỉ dựa vào chuyện này căn bản không thể làm gì hai mẹ con bọn họ.

Nàng tiến lên khẩn cầu: "Đường thúc, tỷ tỷ không cố ý, cầu đường thúc đừng trách phạt tỷ tỷ."

Đại đường thúc nhìn Bán Hạ, trong mắt ông, đứa nhỏ tự tay mình nuôi lớn nhìn chỗ nào cũng tốt a.

Ông thở dài nói: "Đứa nhỏ này, con lúc nào cũng thiện lương nhân nghĩa như vậy, thật là hết cách với con, chuyện này thôi thì cứ như vậy đi!"

Mẹ con Kim thị lần đầu chịu thiệt thòi, trong lòng khó chịu, chán ghét như ăn phải ruồi bọ.

Có điều, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể ngăn không gọi người đến thẩm vấn, nếu không sẽ càng mất mặt khó xử.

________

"Tiểu thư, đêm đã khuya, sao ngài còn chưa ngủ?"

Bán Hạ nhìn Thược Dược đang buồn ngủ, hỏi: "Hành lý đều thu dọn thỏa đáng?"

"Vâng." Thược Dược ngáp một cái, gật đầu đáp: "Sáng sớm mai phải khởi hành rời đi, nhất định phải thu dọn cho xong."

Bán Hạ hài lòng gật đầu, tiết trời đầu thu vẫn còn chút hơi nóng cuối hạ.

Bán Hạ chỉ vào cửa sổ: "Đi đóng chặt cửa sổ lại."

Thược Dược nghe vậy liền sửng sốt: "Tiểu thư, trời nóng như vậy mà đóng kín hết cửa thì có ngột ngạt quá không."

"Bảo ngươi đóng thì đóng đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì." Bán Hạ hờn dỗi liếc Thược Dược.

Lúc này Thược Dược mới chậm rãi đi qua đóng cửa sổ, trong lòng than thở cũng không dám nói ra.

Chỉ thấy Bán Hạ ngồi trước gương đồng, nhéo nhéo mặt mình.

Thược Dược khó hiểu: "Tiểu thư, có vài lời nô tỳ không biết có nên nói hay không."

"Nói đi."

Thược Dược mạnh dạn nói: "Tiểu thư, Thanh Đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đây là sự thật, cho dù ngài giày vò gương mặt mình thế nào cũng không thể thay đổi sự thật này a!"

Đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Bán Hạ khẽ nheo mắt.

Kiếp trước, Thanh Đại cũng dựa vào túi da mỹ nhân để lừa gạt tất cả mọi người.

Dực ca ca cũng là vì gương mặt của nàng ta.

Nghĩ tới đây lòng nàng lại đau nhói, nam nhân băng lãnh kia đối với mọi người đều lạnh lùng, duy chỉ dịu dàng với một mình nàng.

Nhưng đằng sau sự dịu dàng đó lại là một âm mưu đáng sợ.

"Tiểu thư, tiểu thư, ngài đang nghĩ gì vậy?" Thược Dược khó hiểu hỏi Bán Hạ.

Bán Hạ hoàn hồn, che giấu hận ý trong mắt.

Kiếp trước, Thanh Đại làm thế nào kéo xuống lớp da mỏng như cánh ve trên mặt nàng.

Nàng đã thử rất nhiều lần cũng không tìm được sơ hở nào, giống như lớp da đó chính là da mặt thật của nàng vậy.

Nhắm mắt lại, thử suy nghĩ những vị trí khác.

Bán Hạ chợt mở mắt ra, sau tai, đúng rồi là phía sau tai.

Nàng thận trọng sờ vùng da phía sau tai, xoạt một tiếng, quả nhiên lớp da mỏng manh trên mặt nàng cứ như vậy nhẹ nhàng kéo ra.

Thược Dược đang lải nhải nói chuyện phiếm, đột nhiên không thể tin nổi tròn mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia.

"Tiểu thư, ngài, ngài..."

Bán Hạ có một đôi mắt trong trẻo, rực rỡ lóa mắt như những vì sao trên bầu trời, khiến người nhìn không thể nào quên.

Ngũ quan tinh xảo như tiên nữ bước ra từ trong tranh, lại nhiều thêm mấy phần khí chất hoạt bát, linh động.

Hoa nhan nguyệt mạo, huệ chất lan tâm, nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá.

Chỉ một cái liếc mắt cũng có thể làm người ta mê mẩn, say đắm.

Bây giờ nàng rốt cuộc hiểu rõ sự ghen ghét trong mắt Thanh Đại, nguyên nhân thực sự khiến đệ nhất mỹ nhân kinh thành ghen tỵ với nàng.

Hiểu ra tất cả, nàng lập tức dán lại lớp da mỏng trở lại như cũ.

Thược Dược đang ngẩn ngơ ngắm nhìn, dung mạo tuyệt thế bỗng nhiên bị che đi, nàng lập tức hoàn hồn.

"Tiểu thư, đây là, đây là chuyện gì xảy ra?"

Bán Hạ cũng không trả lời Thược Dược ngay mà lấy mỹ nhan cao kế mẫu cho bôi lên mặt, quả nhiên lớp da kia đã hoàn toàn dán chặt vào da mặt nàng.

Chẳng trách bà ta dặn dò nàng sáng tối đều phải bôi mỹ nhan cao này, thì ra dung mạo thật sự của nàng vẫn luôn bị kế mẫu che giấu.

"Tiểu thư."

Thược Dược gấp muốn chết, thậm chí còn hoài nghi tiểu thư nhà mình có phải bị đánh tráo rồi không.

"Ừ, đừng nói chuyện này ra ngoài."

"Tiểu thư, chuyện này..."

"Nhiều năm qua, Kim thị luôn che giấu dung mạo thật của ta, mục đích là cho dù ta trở về kinh thành cũng không thể đoạt mất danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Thanh Đại."

"Thì ra là thế, vậy tiểu thư vì sao vẫn tiếp tục đeo cái da mặt giả kia?"

Khóe môi Bán Hạ khẽ nhếch, cười nói: "Gương mặt này chính là bằng chứng vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta, bây giờ cần phải bảo vệ thật tốt."

"Thược Dược đã hiểu, nhất định sẽ không tiết lộ."

Lúc này Bán Hạ mới yên tâm đi ngủ, kiếp trước, kế mẫu cho người truyền ra lời đồn đãi nàng ngu ngốc rơi xuống nước. Nàng còn chưa trở về Hầu phủ, lời đồn đã truyền khắp khiến nàng biến thành trò cười ở kinh thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.