Edit: Tường An
"Lạnh, lạnh quá... ưm..."
"Tiểu thư, đại phu sắp đến rồi, ngài cố nhịn thêm một chút."
Thược Dược lại đắp thêm cho Bán Hạ một cái mền, đây đã là cái thứ năm.
Bán Hạ mơ mơ màng màng mở mắt: "Đây là đâu? Địa phủ ư?"
Thược Dược nhìn tiểu thư nhà mình đang mơ màng, lo lắng nói: "Tiểu thư ngài nói mê sảng gì vậy, ngài đang khỏe mạnh sao lại ở địa phủ chứ?"
"Dực ca ca, tại sao, tại sao? Tại sao? Ta hận các ngươi, ta hận các ngươi!"
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài tỉnh, đại phu nói nếu không qua được hôm nay ngài sẽ... hu hu hu..."
Vừa nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ sốt thành kẻ ngốc, Thược Dược gấp đến phát khóc.
"Ầm ĩ..."
Bán Hạ đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy nha hoàn thiếp thân đang lo lắng khóc lóc.
"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi, thật tốt quá."
Bán Hạ sững sờ, nàng nhớ mình bị ném vào biển lửa, bị thiêu chết. Thế nhưng bây giờ không cảm thấy đau đớn, không có mùi cháy khét, không có những vết thương khiến nàng đau đến không muốn sống.
"Ta còn sống?"
Bán Hạ vô thức sờ mặt mình, thật tốt, cũng không có vết dao cắt.
Thược Dược kích động: "Tiểu thư, ngài rốt cuộc cũng tỉnh rồi, không cần biến thành kẻ ngốc."
Bán Hạ: "..."
Cảnh tượng này rất quen thuộc, đúng rồi, năm nàng vừa cập kê, cũng là cái năm nàng được đón về kinh thành.
Ba ngày đầu sau khi rời khỏi thôn trang nhỏ, cùng Thanh Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-tro-ve/3435276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.