Thời gian bảy ngày chẳng mấy chốc đã trôi qua. Không khí đầu xuân tràn ngập khắp đế đô.
Trong sân, cây cối đâm chồi nảy lộc, điểm xuyến thêm sắc màu sức sống cho toàn bộ sân viện. Ngay đến bộ bàn ghế đã lạnh lẽo dường như cũng lây dính không khí mùa xuân ấy.
Lạc Khuynh Hoàng đứng trong phòng, miệng cười dịu dàng ấm áp như nắng xuân. Nàng khoác trên người y sam đỏ tươi, phù trợ cho cả người nàng càng thêm tiên diễm linh động.
“Tiểu thư, cỗ kiệu đến rồi.” Hương Lan thấy Lạc Khuynh Hoàng còn đứng trong phòng, không khỏi thúc giục: “Hôm nay tuy là Vạn gia yến, thế nhưng cũng là ngày tứ hôn cho các hoàng tử công chúa, những người có thân phận ở đế đô đến lúc đó đều sẽ có mặt, tiểu thư ngài trăm ngàn lần đừng có tới trễ!”
Mi mắt khẽ nâng, Lạc Khuynh Hoàng cười như không cười nhìn Hương Lăng, môi vểnh lên trêu đùa: “Hương Lăng càng ngày càng dông dài đi. Ta thấy ngươi bây giờ thật giống như mấy ma ma trong cung rồi!”
“Chờ sau khi thất điện hạ làm Hoàng đế, tiểu thư làm Hoàng hậu, Hương Lăng đương nhiên sẽ làm ma ma trong cung!” Hương Lăng hướng Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm.
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Hương Lăng nói như thế, ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười cùng yêu thương, nét mặt lại giả bộ nghiêm túc, cười nói: “Lời này của ngươi chớ nói lung tung. Nếu như bị người hữu tâm nghe được, chẳng phải sẽ liên lụy đến Vũ ư?”
Hương Lăng bị lời nói của Lạc Khuynh Hoàng hù dọa, gấp rút lấy tay bụm miệng lại, ngó quanh bốn phía, phát hiện bốn bề vắng lặng mới thả tay ra, nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Nô tỳ đã biết.”
“Khuynh Hoàng, ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?” Tiếng Lạc Nguyên thúc giục vang lên trong sân.
Lạc Khuynh Hoàng thu hồi thần sắc bước nhanh ra ngoài đã thấy Lạc Vân Chỉ và Lạc Nguyên đã đứng chờ nàng trước cổng sân. Nhớ tới các yến hội ngày trước, luôn có mặt Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Thành, Vương U Nhược ở cùng nhau, ngược lại bây giờ vắng vẻ đi nhiều.
Bước nhanh đến chỗ Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Hoàng thấy Lạc Vân Chỉ gương mặt sáng sủa khôi ngô, mặc trên người trường bào đen tuyền, không những không cảm thấy u ám trái lại còn lộ ra tư thái hiên ngang oai hùng, mà ánh mắt nhìn nàng ngập tràn ấm áp như ánh dương sớm.
Lạc Nguyên đứng cạnh Lạc Vân Chỉ, bày ra gương mặt ôn hòa từ ái, tựa như một người phụ thân từ ái nhất thiên hạ chăm chú nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Lạc Vân Chỉ.
Tinh thần nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ, nở nụ cười chua xót. Nếu như từ đầu cứ thế này, chỉ có nàng, ca ca, phụ thân và mẫu thân thì có phải mọi chuyện sẽ khác? Phải chăng có thể giống như Liễu gia, huynh muội hòa hảo, cha con tình thâm?
Liễu Tư Triệt mệt mỏi vì lợi ích gia tộc, bắt buộc từ bỏ cuộc sống nhàn vân dã hạc, từ bỏ tình cảm cá nhân, nói đến thật khổ sở. Thế nhưng, có ai dám nói thân tình như vậy không phải là một loại hạnh phúc?
Thu lại suy nghĩ sâu xa, Lạc Khuynh Hoàng khôi phục lại vẻ tươi cười thâm thúy khó đoán.
Ngồi trong cỗ kiệu, nhẹ nhàng vén một góc rèm lên, gặp ca ca và Lạc Nguyên cưỡi ngựa bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng khóe miệng nhếch lên, tựa hồ như nhớ đến thời điểm trước đây, nàng và mẫu thân ngồi bên trong cỗ kiệu, phụ thân và ca ca cưỡi ngựa bên ngoài.
Đáng tiếc, cảnh xưa còn đó người xưa nay đâu mất.
Cỗ kiệu nhanh chóng đến trước Hoàng cung. Sắc trời cũng không còn sớm, ánh hoàng hôn chiếu rọi, toàn bộ cung điện như được bao bọc trong ánh hoàng kim, hiện ra hết sức trang nghiêm.
Lạc Khuynh Hoàng xuống kiệu, cùng Lạc Vân Chỉ và Lạc Nguyên tiến cung, đến nơi tổ chức Vạn gia yến.
Cách thời gian bắt đầu yến tiệc khoảng chừng nửa canh giờ nữa, nhưng nơi đây đã rộn rã tiếng người. Trên ghế chủ tọa, Quân Vũ Thần khoác lên người long bào hoàng sắc, phong thái uy nghiêm. Ngồi cạnh bên còn có vài vị phi tử tương đối có địa vị.
Yên vị bên trái ông là Hoàng hậu Liễu Tâm Huệ, thân mẫu thái tử Quân Hiền Tề. Bên phải là người được thánh sủng hiện nay Hinh phi nương nương Thủy Lan Hinh, chính là mẹ đẻ của thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa. Ngồi kế Hinh phi là Thư quý phi, mẹ đẻ của nhị hoàng tử.
Cặp mắt Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu. Hình như có một loại cảm xúc vụt qua trong con mắt.
Phi tử của Quân Vũ Thần không nhiều. Người được coi có địa vị, chẳng qua là một bà Hoàng hậu, hai bà Quý phi, còn lại hai bà phi tử. Nguyệt quý phi, mẹ đẻ Quân Khuynh Vũ hồng nhan bạc mệnh, đã không còn trên nhân thế từ sớm. La phi, mẹ đẻ Quân Hồng Phong bởi vì cái chết của con mình mà trở nên điên dại, nay cũng chỉ còn lại ba vị nương nương này.
Lạc Khuynh Hoàng đang trong trạng thái thất thần thì nghe được giọng Quân Khuynh Vũ tà mị vang lên bên tai: “Hoàng nhi đứng đây làm gì, còn không ngồi xuống?”
“Thời gian còn chưa tới.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt gặp Quân Khuynh Vũ toàn thân đỏ rực vô cùng mị hoặc, khóe miệng không tự giác nở nụ cười, ngón tay chỉ về hướng chủ tọa cách đó không xa hỏi: “Hinh phi thực sự được thánh sủng, lại có thể vượt qua cấp bậc lễ nghi mà ngồi bên cạnh Hoàng thượng à?”
Dựa theo cấp bậc, ngồi bên cạnh Hoàng thượng phải là Hoàng hậu và quý phi. Lúc Nguyệt Quý Phi còn tại thế, đều do bà và Hoàng hậu ngồi bên người Quân Vũ Thần. Từ khi Nguyệt quý phi mất, Quân Vũ Thần tuy có sủng ái Hinh phi nhưng chưa bao giờ ở trường hợp như vậy cho bà ngồi cạnh bên, mà dựa theo lễ nghi chỗ đó nên do Thư quý phi ngồi, hôm nay sao lại ngoại lệ.
“Được sủng ái à?” Quân Khuynh Vũ ánh mắt cười như không nhìn Hinh phi, thấy được vẻ mặt dương dương tự đắc của bà, khóe miệng gợi lên ý cười châm chọc, chậm rì nói: “Ta xem cũng chưa chắc.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe giọng điệu của Quân Khuynh Vũ, chân mày không khỏi chau nhau, dường như có ánh sáng chợt lóe trong mắt, im lặng một chút, Lạc Khuynh Hoàng lại ngước nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi với âm lượng chỉ có hai người nghe: “Ý huynh là, Hoàng thượng làm như vậy, là vì bất hòa với Thư quý phi?”
Từ lần Lạc Khuynh Thành tự sát trên đại điện, thái độ Quân Vũ Thần với Quân Kiền Linh đã không còn như trước. Cũng không ít bất hòa với Thư quý phi và Lễ bộ Thượng thư.
Vừa rồi thấy Hinh phi ngồi cạnh Quân Vũ Thần, chỉ cảm thấy chút kỳ quái. Quân Vũ Thần dù sủng ái Hinh phi, cùng lắm coi bà là hình bóng Nguyệt quý phi, tuyệt sẽ không vì bà mà bỏ qua cấp bậc lễ nghi. Vậy nên nàng mới mở miệng hỏi Quân Khuynh Vũ.
Nghe ý tứ của Quân Khuynh Vũ, nàng càng khẳng định Quân Vũ Thần làm như thế là có dụng ý khác. Nếu không vì sủng ái, vậy đó là cố ý gây bất hòa với Thư quý phi?!
Người ta thường nói, hậu cung là một triều đình thu nhỏ. Dựa vào việc phi tử được sủng ái và bị thất sủng, cũng đủ để có thể phản ánh tâm ý của Hoàng đế. Quân Vũ Thần cố ý ở Vạn gia yến bày ra như thế, e rằng muốn làm suy yếu thế lực Quân Kiền Linh và Thư gia.
“Huynh sớm biết Hoàng thượng sẽ làm thế?” Lạc Khuynh Hoàng thấy vẻ mặt không chút ngạc nhiên hay ngoài ý muốn của Quân Khuynh Vũ, lại nhớ tới vài ngày trước hắn nói với nàng, sau Vạn gia yến, Nạp Lan Nhược tự nhiên sẽ quy hàng, không cần tra hỏi.
Quân Khuynh Vũ cười bí hiểm, sóng mắt lưu chuyển, phong hoa tuyệt đại, hắn thoải mái nói: “Phụ hoàng bất mãn Quân Kiền Linh, đương nhiên sẽ nhân cơ hội yến tiệc lần này làm suy yếu thế lực khiến cho triều thần thấy rõ bộ mặt khác của hắn.”
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt tán thưởng Quân Khuynh Vũ. Trong bụng không khỏi cảm khái, người khác đều khen nàng băng tuyết thông minh, tâm tư kín đáo, trí tuệ vô song. Nhưng mà so sánh với tâm tư của Quân Khuynh Vũ, quả thật không đáng nhắc tới.
Quân Vũ Thần ngồi ở chủ vị, bắt gặp hai bóng dáng màu đỏ đứng cách đó không xa, đều một bộ phong hoa tuyệt đại, nụ cười trên miệng cũng trở nên ấm áp, lại xem một lượt thấy khách mời đã muốn đầy đủ, nhân tiện nói: “Nếu tới rồi thì ngồi xuống hết đi.”
Mọi người nghe Quân Vũ Thần nói vậy, đều an vị.
Lạc Khuynh Hoàng đang dự định về chỗ đã sắp cho Đại tướng quân phủ, lại bị Quân Khuynh Vũ kéo lại, Lạc Khuynh Hoàng nghi hoặc nhìn Quân Khuynh Vũ, ý bảo hắn buông nàng ra, hắn lại không chịu buông tay, còn kéo nàng qua hướng ngược lại, giọng nói bá đạo: “Hoàng nhi ngồi cạnh ta đi.”
“Ngồi cạnh huynh?!” Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn Quân Khuynh vũ, nàng tuy đã được tứ hôn cho Quân Khuynh Vũ, nhưng hai người dù sao cũng chưa thành thân, nàng không phải vương phi của hắn, làm sao có thể ngồi kế hắn?
Quân Khuynh Vũ dừng bước, tay vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, một chút cũng không có ý buông ra, chân mày cau lại hỏi Lạc Khuynh Hoàng: “Thành thân chỉ là vấn đề thời gian. Nếu đã nhận định nàng là vương phi của ta, ngồi cạnh ta, có gì không thể?”
Nhận thấy ánh mắt cố chấp của Quân Khuynh Vũ, nàng bất giác nở nụ cười. Quân Khuynh Vũ xưa nay ngang ngạnh bất kham, làm chuyện gì cũng tùy tâm trạng, mặc kệ ánh mắt người khác, tất nhiên không để ý mấy lễ nghi này.
Mà nàng. Nếu là trước kia, e rằng nàng tuyệt đối không có khả năng làm theo ý muốn của hắn. Nhưng nàng bây giờ, sớm đã không còn là một tiểu thư khuê các chỉ biết tới tam tòng tứ đức! Nếu Quân Khuynh Vũ cố ý yêu cầu, nàng liền tùy tâm ý của hắn vậy!
Hiện tại trong lòng của nàng, cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa, cái gì gọi là lễ nghi của tiểu thư khuê các, hết thảy đều vô tích sự! Chỉ có nam tử đang nắm tay nàng mới quan trọng nhất.
Ý cười bên môi càng sâu thêm, ánh mắt mập mờ ý tứ ngang ngạnh, tùy tiện thoải mái, lôi kéo tay Quân Khuynh Vũ đi tới chỗ ngồi, một mặt cười: “Vậy thì đi thôi, phu quân của thiếp!”
Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, cười thật vui vẻ, con ngươi đen như mực mang theo ý cười giảo hoạt vì đạt được mục đích, ba bước thành hai bước, dẫn Lạc Khuynh Hoàng về trước, nhếch môi nói: “Vi phu sẽ đi phía trước, nếu gặp nguy hiểm vi phu cũng có thể thay nương tử chống đỡ!”
Nhìn bộ dạng kiên định của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ cười càng sâu.Có thể được Lạc Khuynh Hoàng yêu, Quân Khuynh Vũ hắn quả thực rất may mắn!
Hai người dắt tay cùng một chỗ, y sam đỏ rực giống nhau, phong hoa tuyệt đại dẫn tới vô số ánh nhìn. Mọi người xem bóng dáng bọn họ, trong mắt hiện lên kinh diễm cho đến khi hai người ngồi xuống, trong mắt vẫn là kinh ngạc rồi kinh ngạc.
“Này, Quận chúa Khuynh Hoàng thế nào lại ngồi cùng một chỗ với thất hoàng tử?!”
“Quận chúa Khuynh Hoàng không phải đã được tứ hôn cho thất hoàng tử sao? Ngồi cạnh nhau cũng không có gì lạ!”
“Tứ hôn thì tứ hôn, nhưng vẫn chưa thành thân, làm vậy chỉ sợ trái với lễ nghi thôi!”
Nghe quan viên nhỏ giọng nghị luận xung quanh, sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng cũng không biến chuyển, vẫn như cũ cười đến chói mắt, đôi mắt trầm tĩnh như có như không lơ đãng đảo qua đám quan viên đang bàn tán, lại khiến bọn họ lạnh run, thoáng cái đã quên lời muốn thốt ra.
Quân Vũ Thần đương nhiên cũng nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ ngồi cùng nhau, mi tâm khẽ chau, dường như không đồng ý với hành động này nhưng gặp bộ dáng nói chuyện tự nhiên thoải mái của hai người, chân mày lại chậm rãi giãn ra. Hai đứa trẻ này, tính tình đều tùy tiện cả, sợ rằng lễ nghi hoàng gia cũng không trói buộc được bọn nó.
Chỉ là thế này cũng tốt, không có nhiều trói buộc như vậy thì cũng không có nhiều bất đắc dĩ. Hắn chưa một lần được trải qua hạnh phúc, hà cớ gì lại còn không cho bọn nó được chứ?
“Tổ chức Vạn gia yến chính là để đón năm mới, là ngày cùng bách tính hoan hỉ, các ái khanh không nên câu nệ, cứ ăn uống no say!” Quân Vũ Thần quét qua Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ, đơn giản mở miệng nói.
Dựa theo thông lệ từ trước tới nay, Vạn gia yến là yến hội mà Hoàng thượng cùng thần tử tụ tập đón mừng năm mới. Tuy rằng chỉ có Hoàng thượng và quan lại quyền quý tham dự, Vạn gia yến này cũng có khẩu hào cùng bách tính vui vẻ.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia trào phúng. Cùng bách tính vui vẻ? Cũng không biết bách tính ở nơi nào nữa?! Bọn họ ở trong này cao sơn mỹ vị, dân chúng bên ngoài lại phải làm việc vất vả khổ cực, thật không biết làm sao để cùng vui vẻ.
“Hoàng thượng thánh minh!” Các đại thần đồng loạt hồi đáp.
Mọi người nói xong, liền nói nói cười cười bắt đầu buổi tiệc. Mà sân khấu yến hội như trước được các nữ tử quan gia chưng cầu biểu diễn.
Vạn gia yến này ngoại trừ chào đón năm mới, cùng bách tính vui vẻ ra, còn có một tác dụng quan trọng khác chính là tuyển phi, tuyển phò mã cho các hoàng tử công chúa đến tuổi cập kê. Vì vậy, trung tâm sân khấu này là nơi mà các tiểu thư khuê các sử dụng thể hiện tài năng của mình, thông qua đó nhận được sự coi trọng của hoàng tử công chúa.
Hoàng tử công chúa nếu vừa ý ai, sẽ cầu Hoàng thượng tứ hôn. Nếu không hợp ý thì bỏ qua. Song, dù không hợp ý, cùng lắm chờ thêm một năm, Hoàng thượng cũng nhất định sẽ tứ hôn.
Vạn gia yến này nghe qua thì thấy như theo ý nguyện các hoàng tử công chúa là chính, kỳ thực sau lưng còn không phải bị quyền lợi trộn lẫn bên trong?!
Tựa như Quân Thiên Lam, người trong lòng nàng là Trương Tuân. Thế nhưng nàng cũng không có khả năng gả cho Trương Tuân, đơn giản phụ thân hắn theo phe đảng thái tử, mà nàng lại là muội muội Quân Khuynh Vũ.
Về phần Nạp Lan Lâm và Lạc Vân Chỉ, thoạt nhìn không có quan hệ mâu thuẫn gay gắt nhưng cũng đã bị quyền lợi dính dáng đến. Phụ thân Nạp Lan Lâm chính là người của nhị hoàng tử, mà Lạc Vân Chỉ lại vì nàng mà đứng bên Quân Khuynh Vũ. Kể từ đó, Nạp Lan Lâm và huynh ấy cũng không thể ở cùng một chỗ.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn tiểu thư biểu diễn giữa khán đài, không khỏi có chút chán chường. Vạn gia yến, nói thì dễ nghe nhưng lại trốn không thoát mưu tính cùng quyền lợi.
“Nếu Hoàng nhi không vui thì đừng xem nữa.” Quân Khuynh Vũ chú ý tới sắc mặt mệt mỏi của nàng, thuận tiện mở miệng.
Lạc Khuynh Hoàng ngước mắt nhìn nhìn Quân Khuynh Vũ, nghi vấn trong mắt, câu môi nói: “Ta không muốn xem thì có thể không xem ư?”
“Tất nhiên.” Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng nở nụ cười, mắt hạnh hẹp dài, ngươi mắt màu đen tràn ngập khí phách đế vương, hắn chậm rãi nói: “Hoàng nhi không muốn làm chuyện gì, trong thiên hạ có ai dám miễn cưỡng nàng?!”
Dứt lời, không đợi Lạc Khuynh Hoàng kịp phản ứng, Quân Khuynh Vũ đã cầm tay nàng sải bước rời yến hội, mọi người thấy Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ rời ghế ngồi, trong mắt là sự kinh ngạc còn có không đồng ý. Thế nhưng vẫn quan sát vẻ mặt Quân Vũ Thần, thấy không có vẻ gì là không vui cũng chỉ đành ngậm miệng lại.
Việc Quân Vũ Thần cưng chiều Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ, tất cả mọi người đều biết. Nếu Quân Vũ Thân không có gì không vui, bọn họ sao dám ở sau lưng nói thất hoàng tử cùng quận chúa Khuynh Hoàng một câu không phải?!
Trên yến hội, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên bên tai, Liễu Tư Triệt làm mắt điếc tai ngơ. Ngón tay thon dài siết chặt ly rượu, một ly tiếp một ly, tựa như không biết chán. Dung nhan như ngọc lờ mờ nhiễm thêm một tầng buồn phiền.
Trên yến hội, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên bên tai, Liễu Tư Triệt làm mắt điếc tai ngơ. Ngón tay thon dài siết chặt ly rượu, một ly tiếp một ly, tựa như không biết chán. Dung nhan như ngọc lờ mờ nhiễm thêm một tầng buồn phiền.
“Uống rượu hại thân, Liễu công tử vẫn nên uống ít thôi.” Giọng nói dịu dàng cất lên bên tai Liễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt không phần nào dao động, hắn ngước mắt lên, ánh mắt như trước ngập sương mù, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng của hắn giờ phút này, khóe miệng theo thói quen lộ ra nụ cười tao nhã, ôn hòa phải phép: “Cảm ơn thập nhất công chúa quan tâm.”
Thập nhất công chúa Quân Mạc Ly nhìn đến nụ cười thanh nhã ấy của Liễu Tư Triệt, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, rũ mắt xuống, không dám nhìn Liễu Tư Triệt.
Mẹ đẻ thập thất công chúa địa vị không cao, đã sớm tạ thế, vậy nên thập nhất công chúa cho tới nay đều bị người khác xem nhẹ, thậm chí không có tư cách tham gia vào. Lâu ngày, mọi người cũng chỉ nhớ rõ hai nàng công chúa, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thập nhất công chúa.
Vị công chúa này lớn lên không tính là xinh đẹp, chẳng qua tính cách nàng ôn hòa, thoạt nhìn cũng có khí chất dịu dàng. Mới vừa rồi, nàng bắt gặp Liễu Tư triệt cách đó không xa uống rượu từ ly này đến ly nọ thì nhịn không nổi đã đi tới khuyên hắn.
Thập nhất công chúa cúi mi, thật lâu sau cũng không nghe Liễu Tư Triệt nói tiếp liền ngước mắt lên lại thấy hắn đã muốn uống cạn ly rượu, trong mắt nàng không khỏi hiện lên mất mát, nàng dùng sức vò chặt chiếc khăn, cúi người thi lễ với Liễu Tư Triệt, về lại chỗ ngồi của mình.
Trên Vạn gia yến có thể tự do đi lại. Nếu ngươi vừa ý người thì có thể đến trước mặt người đó nói ra. Mà trừ lần đó, cũng không gò bó giống mấy yến hội khác như vậy, được phép di chuyển. Do vậy, vừa rồi lúc Quân Khuynh Vũ dẫn Lạc Khuynh Hoàng rời khỏi, Quân Vũ Thần cũng không ngăn cản.
Thập nhất công chúa trở về chỗ của mình, trong mắt đã muốn hiện lên một tầng hơi nước, nàng cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay mình, là chiếc khăn nàng thêu rất lâu, dự định hôm nay sẽ tặng Liễu Tư Triệt.
Không sai. Nàng thầm mến hắn đã nhiều năm. Nhưng mà, Liễu Tư Triệt hắn nổi bật như thế, chói mắt như mặt trời. Còn nàng, chẳng qua là một công chúa bị mọi người quên lãng, cũng không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không có tài nghệ làm người khác kinh diễm.
Nàng tự ti, thậm chí không có dũng khí nói cho hắn biết tâm ý nàng. Vừa rồi nàng thấy Liễu Tư Triệt uống rượu, lo lắng thân thể hắn, mới cố lấy dũng khí đi tới, nghe hắn đáp lời nàng, lòng nàng cực kỳ kích động.
Nhưng mà. Thì ra hắn căn bản không để bụng lời nàng nói, đối với nàng ôn hòa nhã nhặn chẳng qua là thói quen trước giờ của hắn thôi.
Ở trong lòng Liễu Tư Triệt hắn e rằng chỉ có người mặc y sam màu đỏ kia, một nữ tử xinh đẹp vô song. Từ ánh mắt hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng nàng có thể nhìn ra được.
Đôi mắt ngập sương mù che dấu chỉ khi nhìn Lạc Khuynh Hoàng mới có thể trở nên trong suốt, mới có thể hiện lên sự dịu dàng chân chính mà không phải ôn hòa xa cách. Nàng hâm mộ Lạc Khuynh Hoàng, cũng không ghen tị với nàng. Vì nàng ngay cả tư cách để ganh tỵ cũng không có. Nàng như thế, sao có thể cùng Lạc Khuynh Hoàng so sánh đây?
Lạc Khuynh Hoàng không thấy được một màn như vậy. Nàng giờ này đang cùng Quân Khuynh Vũ ngồi ở hồ nước, nhàn nhã tự tại nói chuyện thời tiết.
“Nghe tiếng đàn sáo thành quen, thành ra ở hồ nước này cũng nghe thấy được phong phanh, nghe ra cũng hay.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trên bục đá ở hồ nước, xiêm y đỏ rực như màu ráng chiều chiếu rọi lên mặt gạch, như đóa huyết liên nở rộ, xinh đẹp mà nội liễm, dung mạo nàng cực kỳ trong trẻo, khóe mắt, đuôi lông mày đều tinh khiết trong suốt.
Quân Khuynh Vũ ngồi bên Lạc Khuynh Hoàng, một bộ đỏ rực như nhau, chỉ là xiêm y Quân Khuynh Vũ thêm chút mềm mại mà tùy tiện, ngực áo hơi mở rộng, phong lưu anh tuấn nói không nên lời, bên miệng ôm lấy ý cười tà mị, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, khiến nàng tựa đầu lên vai hắn, chậm rãi nói: “Hoàng nhi nghe hay, thì là nghe hay.”
Lạc Khuynh Hoàng tựa lên bả vai Quân Khuynh Vũ, có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi cỏ hương trên người hắn, không nồng đậm nhưng lại ngấm vào tâm can khiến tinh thần cùng thể xác nàng đều từ từ thả lỏng.
Ánh trăng mông lung rọi xuống lên người Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ làm cho một thân đỏ như lửa nhuộm một tầng ánh bạc, thoạt xem thêm vài phần nhu hòa bớt vài phần nội liễm.
Mà giờ khắc này, sự ngang tàng trên người họ bởi vì ánh trăng mà giảm đi không ít, còn lại chỉ là sự ấm áp cùng nhu hòa chìm đắm dưới ánh trăng, như một đôi thần tiên quyến lữ chốn nhân gian.
“Chúng ta ra đây bao lâu rồi?” Lạc Khuynh Hoàng dựa trên vai Quân Khuynh Vũ, mắt nhìn Quân Khuynh Vũ lại chỉ có thể thấy được chiếc cằm trơn bóng mê người của hắn.
Quân Khuynh Vũ buông mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi trong suốt đen láy chứa đựng vầng sáng mê người, lông mi dài khẽ chớp, càng tăng thêm vẻ động lòng người, trong lòng không khỏi động, nhất thời hôn xuống, Lạc Khuynh Hoàng đang ngửa đầu nhìn Quân Khuynh Vũ, không ngờ hắn lại đột ngột hôn xuống.
Gắn bó triền miên, dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra một cảnh phong tình kiều diễm.
“Khụ khụ!” Phía sau truyền đến tiếng ho khan cực kỳ xấu hổ.
Quân Khuynh Vũ vô cùng lưu luyến rời môi Lạc Khuynh Hoàng, lông mày hơi cau lại, hung hăng trừng mắt liếc đến góc tối kia, trong giọng nói có chút không cam lòng: “Chuyện gì?”
“Trình diễn sắp kết thúc. Hoàng thượng đang chuẩn bị ban thưởng hoa.” Bóng Mị ảnh theo tiếng xuất hiện trước mặt Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng biết Mị Ảnh vẫn luôn theo bảo vệ nàng ở một nơi bí mật gần đó, nhưng nàng chưa từng thấy qua Mị Ảnh, nay gặp hắn, đương nhiên tò mò đánh giá.
Một phen đánh giá làm cho Mị Ảnh vốn đã xấu hổ, sắc mặt càng thêm xấu hổ, khuôn mặt xuất hiện vệt đỏ không bình thường, đầu càng cúi thấp xuống.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cau mày. Theo Quân Khuynh Vũ nói, hắn và Mị Ảnh cũng coi như là huynh đệ đồng sinh cộng tử, mà tính tình Mị Ảnh cực kỳ lạnh lùng, chính là, một người lạnh lùng, lại cũng sẽ ngại ngùng?
Mị Ảnh thấy ánh mắt trêu chọc cùng nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi trở mặt khinh bỉ. Vì cái gì hắn phải ngượng?! Bắt gặp bọn họ hôn môi, hẳn phải do bọn họ đỏ mặt mới đúng chứ?! Thế nào mà hai kẻ đó một chút giác ngộ cũng không có, ngược lại là hắn xấu hổ?! Đây là logic gì hả!
“Đừng trừng, tròng mắt sắp rơi ra rồi kìa.” Quân Khuynh Vũ vẻ mặt tự nhiên, ôm Lạc Khuynh Hoàng xuống bục đá, thấy Mị Ảnh không ngừng trợn trừng mắt không khỏi vểnh môi trêu tức.
Mị Ảnh nghe vậy, lạnh lùng liếc Quân Khuynh Vũ, mặt không chút thay đổi xoay người rời khỏi, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy khóe miệng hắn giật giật.
Lúc Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng trở lại yến hội, trình diễn đã kết thúc. Hai người không để ý ánh mắt người khác, bình tĩnh thong dong trở lại ghế ngồi, tự nhiên tao nhã mà uống rượu, dùng bữa.
“Đầu xuân tới, trẫm hi vọng Cẩm Quốc cũng tràn ngập sinh cơ như xuân năm nay, trẫm cũng hi vọng các hoàng nhi đều có thể tề tụ như ở Bách hoa!?” Quân Vũ Thần thượng vị trên cao, nhắc lại Bách hoa yến.
Chính là lúc này đây có một chút bất đồng.
Quân Vũ Thần quét một vòng qua triều thần, khóe miệng cười bí hiểm, cao giọng: “Trẫm quyết định ban thưởng hoa cho các hoàng tử, hi vọng bọn hắn sẽ có thể giống như những đóa hoa nở rộ!”
Lời vừa rơi xuống, lập tức làm cho mọi người xôn xao.
Ở Vạn gia yến trước kia, sau khi kết thúc trình diễn chính là màn giao lưu giữa các đệ tử trẻ tuổi, sau giao lưu thì có thể thỉnh chỉ tứ hôn. Trong đó cũng không có màn ban thưởng hoa này.
Mà trên mặt đám người Liễu Viễn Chinh và Lạc Nguyên lộ ra biểu tình suy nghĩ. Thân thể Hoàng thượng hiện giờ ngày càng suy yếu, e là chịu không nỗi vài năm nữa, Thái tử đã bị phế bỏ lại chậm chạp không lập, Hoàng thượng vào lúc này ban thưởng hoa, chỉ sợ muốn lấy lý do thưởng hoa để tỏ rõ tâm ý mình đi.
“Ban thưởng đại hoàng tử Quân Hiền Tề. Hoa đào.” Thái giám đọc lên ý chỉ Quân Vũ Thần đã viết trước đó.
Quân Hiền Tề sắc mặt khẽ biến, dần trầm xuống.
Không phải mẫu đơn!
Mẫu đơn chính là hoa trung chi vương. Hắn vốn từng là Thái tử, lý nên được hoa mẫu đơn. Thế nhưng phụ hoàng lại ban cho hắn hoa đào. Hoa đào này tuy diễm lệ, ngụ ý trong đó cũng xa không bằng mẫu đơn.
Xem ra phụ hoàng đã quyết tâm không khôi phục hắn. Hắn muốn xem, phụ hoàng sẽ ban mẫu đơn này cho ai?! Quân Kiền Linh hay Quân Khuynh Vũ?!
“Ban thưởng nhị hoàng tử Quân Kiền Linh. Mẫu đơn đỏ.” Tiếng thái giám không nhanh không chậm lanh lảnh vang lên như cũ.
Nhưng với một câu kia, đã thành công khiến mọi người biến sắc.
Trên mặt Quân Kiền Linh hiện lên một chút vui mừng lướt nhanh qua. Cứ tưởng rằng phụ hoàng sủng Quân Khuynh Vũ, bởi vì lần trước trên đại điện bị đem ra làm trò cười, phụ hoàng thế nào cũng thất vọng về hắn, tất sẽ không ban hoa mẫu đơn cho hắn nhưng không ngờ tới, người trong lòng phụ hoàng hướng đến cư nhiên là hắn?!
Rất tốt. Có phụ hoàng tán thành còn sợ đám triều thần này dám không ủng hộ hắn sao?!
Sắc mặt Quân Hiền Tề càng không tốt, vốn tưởng phụ hoàng sẽ ban mẫu đơn cho Quân Khuynh Vũ, hắn tuy không muốn nhưng còn có thể chấp nhận, bởi vì hắn và Quân Khuynh Vũ vẫn chưa trở mặt. Thế nhưng ban cho Quân Kiền Linh thì tình cảnh hắn liền tràn đầy nguy cơ!
Hắn hiểu con người Quân Kiền Linh, một khi được kế vị, quyết không có khả năng buôn tha hắn!
Lạc Khuynh Hoàng nghe tin như thế, con ngươi đen như mực xẹt qua một tia dị sắc. Quân Vũ Thần không thể ngờ lại ban hoa mẫu đơn cho Quân Kiền Linh, đây là muốn đánh chủ ý gì?! Là muốn ngụy trang, hấp dẫn tầm mắt hướng đến trên người Quân Kiền Linh sao?!
Làm như vậy tất nhiên có thể thay Quân Khuynh Vũ giảm đi các thế lực muốn đối phó hắn. Song, làm như thế cũng sẽ khiến cho Quân Khuynh Vũ mất đi những triều thần đang duy trì hắn.
“Hoàng thượng lại có thể ban hoa mẫu đơn cho Quân Kiền Linh!” Trên nét mặt già nua của Liễu Viễn Chinh hiện lên kinh ngạc cùng tức giận, căm giận nói với Liễu Tự Triệt ngồi bên cạnh.
Đôi mặt Liễu Tư Triệt thâm thúy không một chút biến hóa, cầm ly rượu trong tay chậm rãi giơ lên, sau đó uống một hơi cạn sạch, nghiêng nửa bên mặt nhìn Liễu Viễn Chinh, khóe miệng nở nụ cười thanh lịch tao nhã có một không hai, từ từ nói: “Phụ thân cần gì gấp gáp, hoa vương chẳng qua là một vương thôi.”
“Tư Triệt, đây là có ý gì?” Liễu Viễn Chinh nhìn bộ dáng Liễu Tư Triệt không nhanh không chậm, ẩn ẩn cũng nhận thấy trong đó có huyền cơ, nhưng mà nếu nói mẫu đơn chính là hoa vương, ngụ ý là vương, như vậy còn cái gì có thể ngụ ý ngôi cửu ngũ kia nữa?
Liễu Tư Triệt đặt chén lại trên bàn, nâng đôi mắt lên, sương mù mịt mờ trong mắt nhất quán biến mất, con ngươi đen láy nháy mắt trở nên cực kỳ trong trẻo, thẳng tắp nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi gợi lên ý cười bí hiểm.
Quân Khuynh Vũ cảm giác được tầm mắt Liễu Tư Triệt. thong dong mà vênh váo đối diện Liễu Tư Triệt, khóe miệng còn ôm lấy ý cười tà mị bất kham, mắt hạnh lưu chuyển tỏa hào quang.
Nhìn nhau một lát. Quân Khuynh Vũ bộ dáng bất cần đời hướng Liễu Tư Triệt cười rồi thu hồi ánh mắt, Liễu Tư Triệt cũng chậm rãi thu lại tầm nhìn, nghiêng mặt nhìn Liễu Viễn Chinh, một chữ rồi một chữ nói ra: “Nếu con đoán không sai, ban cho Quân Khuynh Vũ sẽ là mẫu đơn trắng.”
“Ban thưởng thất hoàng tử Quân Khuynh Vũ. Hoa mẫu đơn trắng.” Tiếng thái giám cất lên sau Liễu Tư Triệt.
Mọi người nghe xong không khỏi xôn xao nghị luận.
Hoàng thượng rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì, thế nào lại ban cho hai vị điện hạ hoa mẫu đơn. Chẳng lẽ ngôi vua ở Cẩm Quốc còn có thể có hai cái sao?!
Có điều rất nhiều đại thần rất nhanh nhằm vào Quân Kiền Linh. Mẫu đơn chính là hoa trung chi vương, mà trong đó mẫu đơn đỏ là diễm lệ nhất, Hoàng thượng nếu đã ban Quân Kiền Linh mẫu đơn đỏ, người trong lòng hướng đến hiển nhiên là Quân Kiền Linh.
“Hoàng thượng đương nhiên là hướng tới nhị hoàng tử. Ban cho thất hoàng tử hoa mẫu đơn, e rằng bởi vì nội tâm yêu thương hắn nhiều, sợ hắn ngày sau bị ủy khuất đi!”
“Chính là! Mẫu đơn trang này tuy rằng cũng là mẫu đơn nhưng rốt cục cũng không thể so với màu đỏ!”
Các đại thần đủ mọi cấp bậc đều châu đầu ghé tai nhau nghị luận.
Trên mặt Quân Hiền Tề hiện lên tia khó hiểu. Phụ hoàng rốt cuộc có ý tứ gì? Sao hai người đều được hoa mẫu đơn? Trong lòng là đang hướng đến ai đây?
Vẻ mặt Quân Kiền Linh cũng tràn ngập nghi hoặc. Tiếng các đại thần nghị luận tuy nhỏ nhưng hắn có võ công hơn người nên có thể nghe được một ít, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, phụ hoàng ban thưởng cho hắn mẫu đơn đỏ, ban Quân Khuynh Vũ là mẫu đơn trắng, tâm vẫn còn hướng vào, đối với Quân Khuynh Vũ chỉ là yêu thương?!
Trên mặt mọi người đều có hoặc nhiều hoặc ít ngờ vực. Chỉ có mấy người bất đồng.
Liễu Viễn Chinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Liễu Tư Triệt. Vừa nãy lời Liễu Tư Triệt lão có thể hiểu được, lão nếu như không hiểu chỉ sợ cũng không thể ngồi trên cái chức thừa tướng Cẩm Quốc này lâu như thế, khóe miệng không tiếng động giật giật, ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Tư Triệt.
Liễu Tư Triệt chỉ thản nhiên vuốt cằm, từ từ phun ra một câu: “Phụ thân đoán không sai.”
Lạc Khuynh Hoàng đáy mắt hiện lên tia tán thưởng. Vốn nàng cũng không hiểu được Quân Vũ Thần tại sao lại ban hoa mẫu đơn cho Quân Kiền Linh, tại sao ở sau mẫu đơn lại thêm một chữ đỏ. Đợi khi thái giám nói ra ban thưởng Quân Khuynh Vũ mẫu đơn trắng, nàng đã rõ ràng.
“Phụ hoàng huynh đối đãi huynh thật tốt.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, ánh mắt lộ ra hâm mộ.
Quân Khuynh Vũ đáy mắt giãy giụa, con ngươi đen láy ẩn giấu cảm xúc cực kỳ phức tạp, tựa như cảm động, lại tựa như khinh thường, rất nhiều xúc cảm đan xen một chỗ mà ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng đoán không rõ được, nàng chỉ thấy khóe môi Quân Khuynh Vũ nhếch lên khinh thường, bày ra bộ dáng không sao cả: “Ta không cần.”
Lạc Khuynh Hoàng chau mày, nhìn Quân Vũ Thần cao cao tại thượng ở trên. Sắc mặt ông tái nhợt, thân thể rõ ràng đã lụn bại vô cùng nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn hao tổn tâm cơ muốn giúp Quân Khuynh Vũ. Đáng tiếc, Quân Khuynh Vũ hắn tuyệt không cảm kích.
Nhưng trong lòng Quân Khuynh Vũ đối vối Quân Vũ Thần một chút cảm tình cũng không có sao?! Rõ ràng không phải. Hắn chẳng qua là bướng bỉnh không muốn chấp nhận chuyện Quân Vũ Thần đối tốt với hắn. Việc này sợ rằng đều vì Nguyệt quý phi rồi.
“Nghe nói Nguyệt quý phi lúc sinh tiền cùng Hoàng thượng cực kì ân ái, ta nghĩ bà ở dưới cửu tuyền cũng không hy vọng cha con các người trở thành kẻ thù đi.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến ánh mắt giãy dụa của Quân Khuynh Vũ, chậm rãi mà nói.
Nàng biết Quân Khuynh Vũ đối với Quân Vũ Thần, là coi ông như phụ thân. Hắn chẳng qua bỏ xuống không được cái chết của Nguyệt Quý phi, bởi vậy mới bức bản thân, nhưng làm thế Quân Khuynh Vũ cũng không vui vẻ. Cho nên, nàng không muốn hắn tiếp tục như vậy thêm nữa.
“Nhưng nếu như không phải do ông ta, mẫu phi làm sao phải chết!” Quân Khuynh Vũ trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới sâu kín nói ra những lời này, những lời này ở giữa mang theo sự bất đắc dĩ có yêu có trách cùng chua xót.
“Ông cũng không muốn. Nếu ông biết kết quả như thế, tất sẽ không bàng quan đứng nhìn!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Vũ Thần giọng nói lộ vẻ già nua, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót. nàng mất đi mẫu thân, cũng chưa từng được phụ thần yêu thương, nhưng người cữu cữu này đối với nàng quả thật không tệ.
Nàng làm như vậy. Không chỉ giúp Quân Khuynh Vũ, cũng là giúp Quân Vũ Thần. Nàng không hy vọng thấy Quân Khuynh Vũ chìm mãi trong rối rắm thống khổ, mà Quân Vũ Thần lại muốn đem những áy náy và khúc mắc chôn cùng xuống mồ.
“Ông ta nghĩ ông ta làm như vậy là bảo hộ ta?” Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Vũ Thần già nua, trong mắt hiện lên tia cảm động, ngoài miệng như trước không thuận theo không buông tha: “Ngay cả đã lừa gạt đại đa số người, thì sao lừa được Tư Triệt?”
“Lừa được phần lớn đã tốt lắm rồi, không phải sao?” Lạc Khuynh Hoàng hiểu nhất Quân Khuynh Vũ, nhìn thần sắc hắn là biết hắn đã buông lỏng không ít khúc mắc, nhưng khúc mắc này dù sao cũng tồn tại mười mấy năm không có khả năng sẽ vì vài câu nói của nàng mà hóa giải, chỉ cần Quân Khuynh Vũ nguyện ý thử cảm nhận sự yêu thương của Quân Vũ Thần đối với hắn, không bài xích là tốt rồi.
“May nhờ ông ta hao tâm tổn trí.” Quân Khuynh Vũ bĩu môi, không tình nguyện mà nói.
Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt phát sáng, khóe môi nở nụ cười, tiếp lời: “Không phải à? Mẫu đơn trắng. Trắng cộng vương, không phải chính là hoàng ư?”
Quân Khuynh Vũ khóe môi vểnh lên, tay nhéo nhéo chóp mũi Lạc Khuynh Hoàng, cười nói: “Vẫn là Hoàng nhi thông minh.”
Tiếp sau các hoàng tử đều theo thứ tự được ban thưởng hoa. Trừ thập tam hoàng tử là hoa thược dược làm cho nổ ra một trận nghị luận nho nhỏ, những thứ khác cũng không gây ra chú ý gì, đại khái đều là những loại hoa bình thường.
Sau khi ban thưởng hoa, chính là khoảng thời gian mọi người trao đổi.
Quân Khuynh Vũ lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, trực tiếp đi đến trước mặt Nạp Lan Nhược, vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: “Nạp Lan đại nhân.”
Nạp Lan Nhược thấy Quân Vũ Thần đột nhiên lại tìm đến ông, có chút trở tay không kịp, ông nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt đánh giá, vẻ mặt lại tười cười hỏi: “Không biết thất hoàng tử tìm ta có chuyện gì?”
“Thay vương phi bản điện hạ thỉnh cầu con gái Nạp Lan đại nhân làm chị dâu.” Quân Khuynh Vũ không nhanh không chậm nói, con ngươi đen như mực hiện ra tia sáng nhìn Nạp Lan Nhược.
Sắc mặt Nạp Lan Nhược quả nhiên thay đổi, ánh mắt không ngừng lóe lên, hiển nhiên trong lòng giãy dụa kịch liệt.
Trán ông khỏi khỏi chảy mồ hôi. Về chuyện Nạp Lan Lâm và Lạc Vân chỉ, ông thân là phụ thân Nạp Lan Lâm, tự nhiên có biết. Vốn ông cũng cực lực ủng hộ nhưng Lạc Vân Chỉ hắn vẫn không có ý tứ muốn lấy Nạp Lan Lâm.
Ban đầu hắn còn không rõ nguyên nhân.
Quân Kiền Linh và Lạc Nguyên quyết định liên thủ. Mà ông lại là người của Quân Kiền Linh, Lạc Vân Chỉ và ông cũng có thể xem như cùng phe thế lực, với Lạc Vân Chỉ đối Nạp Lan Lâm có tình ý, vì sao chậm chạp không chịu lấy Nạp Lan Lâm đây.
Sau thấy Lạc Vân Chỉ tỏ ra lập trường của chính mình, đi theo Quân Khuynh Vũ. Hắn mời rõ ràng, vì sao Lạc Vân Chỉ chậm chạp không chịu cưới. Thì ra sợ tình yêu của hắn và Nạp Lan Lâm thành vật hi sinh cho chính trị.
Ông chỉ có một đứa con gái là Nạp Lan Lâm, tất nhiên coi là bảo bối. Nạp Lan Lâm đối với Lạc Vân Chỉ tình căn thâm chủng, hắn tự nhiên cũng muốn thành toàn.
Nhưng Hoàng thượng rõ ràng là hướng vào nhị hoàng tử, thế lực nhị hoàng tử càng lớn hơn, tám chín phần mười chính trở thành Hoàng đế sau này của Cẩm Quốc. Nếu ông gả con gái cho địch nhân của nhị hoàng tử, chẳng phải tương đương với việc tuyên cáo mình phản bội nhị hoàng tử?! Chờ ngày nhị hoàng tử đăng cơ, đừng nói ông không có nơi sống yên ổn, Nạp Lan Lâm sợ rằng cũng bị Lạc Vân Chỉ liên lụy theo.
Ông có thể không cần chức quan nhưng an toàn cùng hạnh phúc sau này của Nạp Lan Lâm, ông không thể không lo lắng, bởi vậy dù nói cái gì ông cũng không thể gả Nạp Lan Lâm cho Lạc Vân Chỉ!
“Vân Chỉ công tử danh mãn kinh đô, tiểu nữ bản chất nông cạn, chỉ sợ với cao không nổi.” Nạp Lan Nhược nhíu mày, kiên trì cự tuyệt, ông mặc dù là người của Quân Kiền Linh nhưng nay tình hình còn chưa rõ ràng, ông không dám quá mức đắc tội với Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ đối với câu trả lời của Nạp Nhược Lan tuyệt không ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm dự liệu ông sẽ đáp lời như vậy, ý cười trên khóe môi càng sâu, chậm rãi nói: “Bản điện hạ cũng không muốn vòng vo cùng Nạp Lan đại nhân. Nạp Lan đại nhân chính là sợ gả Nạp Lan tiểu thư cho Lạc Vân Chỉ, ngày sau sẽ bị liên lụy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]