Lạc Khuynh Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị Lưu Cảnh công tử ôm lấy ngang người, hơi thở của Lưu Cảnh công tử vây xung quanh nàng, tràn ngập cảm giác kỳ lạ phía eo nhỏ, “Đừng la, coi chừng trong phủ có người biết.”
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng sáng lên một chút rồi thôi. Chuyện nàng nhờ Lưu Cảnh công tử dạy võ cho mình đúng thật là không thể cho người khác biết, còn lý do nữa mà nói, Lưu Cảnh công tử đối với nàng không có ác ý, tác phong của Lưu Cảnh công tử tuy rằng cử chỉ có chút không đàng hoàng, nhưng cũng không phải loại háo sắc, bởi vậy Khuynh Hoàng cũng không lo lắng.
Lưu Cảnh công tử ôm Lạc Khuynh Hoàng một đường đạp gió bay đi, ra khỏi phủ tướng quân, hướng tới ngoại ô Hoa Đào Sơn. Nhìn sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt, tự nhiên, ngay cả một chút kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) đều không có, Lưu Cảnh công tử không khỏi muốn cười, nói: “Không cho nàng la, nàng thật sự không la? Không sợ ta là người xấu sao? Hay là người thân trong quý phủ, so với người xa lạ như ta còn đáng sợ hơn?”
Sắc mặt lạnh nhạt tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng rốt cục có sự biến hóa nhỏ, con ngươi đen như mực nhìn về phía Lưu Cảnh công tử, lại chỉ nhìn được sườn mặt có cong hoàn mỹ cùng với khóe môi nhếch lên một chút.
Trong lời nói của Lưu Cảnh công tử nghe qua như là nói vui, kỳ thật lại như một kim thấy máu. Đúng vậy, đối nàng mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-cuong-hau/2111290/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.