Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy hôm nay, trời mưa càng ngày càng lớn, bầu trời sấm nổ chớp giật không chút ý tứ dừng lại. Nước trong kênh nhỏ chảy qua bộ lạc sắp tràn cả lên bờ rồi. Mấy con chim Cổ Lỗ nuôi trong nhà Ân Tư Đặc cũng không chịu yên tĩnh chút nào, nguyên một đám phành phạch đập cánh nhỏ bằng thịt, hòng muốn nhảy thoát khỏi lều nuôi nhốt chúng.
Đêm đó, vừa ăn xong bữa tối, Lập Hạ nhìn bầu trời hiện ánh tím, mày gắt gao nhíu lại thành một đoàn.
Ân Tư Đặc rửa tốt chén bát lau sạch bàn, thấy vẻ mặt lo lắng của bầu bạn nhà mình, vài bước đi tới đem người vòng vào trong ngực. “Đang buồn phiền điều gì?” Thân thể nóng hầm hập trong lòng khiến Ân Tư Đặc dị thường thỏa mãn. Ân Tư Đặc dịch chuyển hai tay trùm lên hõm vai Lập Hạ, năm ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, đợt trước lúc Lập Hạ giúp hắn mát xa hai chân, hắn cũng học được hai ba chiêu, Lập Hạ bận bịu cả một ngày, hiện tại chính mình vừa vặn giúp cậu xoa bóp nghỉ ngơi.
Người bình thường cũng biết, màu sắc dị thường của bầu trời, mực nước biển biến hóa cùng hành vi kỳ lạ của động vật, đều là những điềm báo cho địa chấn. Nước giếng là thứ quan sát trực quan nhất. Mọi người đã từng tổng kết ra một câu ngạn ngữ về sự biến hóa nước giếng trước địa chấn: “Nước giếng là bảo, là điềm báo. Không mưa chất nước vẩn đục, ngày hạn nước bốc hơi. Mực nước biến hóa lớn, nổi lên vô số bọt khí. Nếu màu sắc thay đổi, vị liền thay đổi theo.” Nhưng hiện tại là mùa mưa của đại lục A Nhĩ, dù mưa có tiếp tục to hơn nữa, cũng sẽ không đẩy mực nước dâng lên cao như vậy. Có điều, thú nhân trong bộ lạc vẫn không cảm thấy có gì không ổn, vẫn mỗi ngày ra ngoài săn bắn. Lập Hạ cũng không xác định được ý nghĩ của mình có đúng hay không, thế nhưng màu sắc bầu trời cùng phản ứng của chim Cổ Lỗ thật sự làm cậu không cách nào không nghĩ tới động đất.
Lập Hạ vươn tay nắm lấy hai tay Ân Tư Đặc đang hoạt động trên vai cậu, cậu cảm thấy vẫn nên hỏi cẩn thận Ân Tư Đặc một chút có vẻ tốt hơn. “Ân Tư Đặc, mưa quá lớn, em cảm thấy, cảm thấy hôm nay không đúng lắm, trước kia các anh có gặp qua thời tiết như vậy không?”
“Mùa mưa thường là như vậy, nhưng năm nay mưa quả thật có chút lớn. Tình trạng này rất bất lợi cho việc ra ngoài săn bắn.” Nghe Lập Hạ vừa nói, Ân Tư Đặc cũng hiểu được mưa hơi lớn rồi. Mấy ngày nay nhóm tộc trưởng mang con mồi về ít hơn trước rất nhiều. Có lẽ do mưa to nên giảm thấp rất nhiều cơ hội đi săn, nghe Ngõa Cách nói, dã thú đều dữ tợn hơn nhiều lần bình thường, còn làm bị thương vài thú nhân.
Bởi Lập Hạ là người đầu tiên trong bộ lạc Lang tộc nuôi dưỡng động vật, nên đủ loại khác thường của chim Cổ Lỗ cũng không thể nào chắc chắn được đó có phải phản ứng bình thường trong mùa mưa hay không. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc phòng bị trước, Lập Hạ vẫn khiến Ân Tư Đặc cùng tới nhà tộc trưởng.
“Động đất?!” Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc khiếp sợ lại kinh ngạc. Dù sao cho tới bây giờ, ông cũng chưa từng trải qua động đất, tình cảnh thảm thiết mà Lập Hạ – kẻ xuyên việt này – biết, căn bản không thể tạo ra sự đồng cảm cho ông ta.
Lập Hạ mân miệng, Tất Tháp vẻ mặt lo lắng đứng bên người Ngõa Nhĩ Đặc, góc áo da thú bị ngón tay ông siết chặt.
“Điều này ta cũng không biết nói sao cho tốt, đó là một loại cảm giác. Tộc trưởng, ngươi cũng chưa từng thấy qua bầu trời có loại nhan sắc này đi. Ta đã hỏi Ân Tư Đặc với Tô Bỉ rồi, bọn hắn đều nói mưa năm nay quá lớn. Ngươi cũng biết ta có nuôi mấy con chim Cổ Lỗ, lúc trước vẫn luôn tốt đẹp đấy thôi, nhưng mấy ngày nay biểu hiện của bọn chúng rất khác thường, ta cảm thấy, chỉ có lúc gặp được nguy hiểm chúng nó mới có thể như vậy.”
Lập Hạ dừng một chút, tuy tộc nhân để lại ấn tượng không tốt lắm cho cậu, nhưng nếu quả thật xảy ra động đất, cậu lại không làm được chuyện một chữ cũng không hó hé. “Ta cảm thấy có lẽ tộc trưởng nên đi thông báo một chút cho mỗi tộc nhân, để bọn hắn đề cao cảnh giác. Nếu như có thể thì không nên ngủ trong phòng, mưa lớn như thế, ta nghĩ vách tường nhiều nhà cũng đều rạn nứt ra cả rồi, vạn nhất thật sự là động đất, tường sụp đổ nhất định sẽ khiến rất nhiều người bị thương.”
Có điều, Lập Hạ nghĩ nghĩ. Hiện tại mưa to như vậy, đại lục A Nhĩ lại không có đồ vật cắm trại như lều vải cái gì, thật làm cho toàn bộ bọn hắn chờ ở bên ngoài, không nói thú nhân, đầu tiên là giống cái liền không chịu được. Hơn nữa, động đất chỉ là suy diễn của bản thân cậu, cũng không nhất định sẽ thật sự phát sinh. “Bên ngoài trời mưa, ở trong phòng cũng không phải không thể, nhưng người một nhà nếu có thể, cần thay phiên gác đêm, như vậy nếu thực xảy ra chuyện gì liền phản ứng được ngay lập tức.”
Dừng lại tại nhà tộc trưởng một hồi, Lập Hạ đề nghị để Ngõa Cách cùng Ba Khắc đến nhà Mạc Lâm Đạt phòng thủ, lại khiến Ân Tư Đặc dẫn mình đến nhà Mạc Lâm Đạt dặn dò hai người kia một phen mới trở về nhà mình. Phản ứng của tộc nhân là gì, Lập Hạ cũng không muốn quản, hết thảy có tộc trưởng lo. Ngược lại là chỗ Mạc Lâm Đạt, Tô Bỉ đã sang đó ở nhờ, hai người đều là bạn tốt của mình, tự mình đi thông báo một cái mới có thể yên tâm.
Lập Hạ lật ra một cái bao da lông lớn, nhặt mấy tấm da Ban Tư Long bọc quần áo giữ ấm lại rồi cho vào trong bao, đặt tại đầu giường, phòng bị phản ứng cho bất cứ tình huống nào. Mượn đống lửa đốt trong phòng, Lập Hạ hướng Ân Tư Đặc giảng thuật lại mấy lần động đất mạnh tại Thiên triều cùng tri thức cần thiết liên quan tới động đất, thanh âm từ từ nhỏ dần, cuối cùng trực tiếp không có tiếng vang. Ân Tư Đặc nhìn bầu bạn dựa vào vai mình mà ngủ, đầu gật gà gật gù, liền trực tiếp vươn tay ôm cậu vào lòng ngực. Nghe những lời Lập Hạ đã nói kia, Ân Tư Đặc liền quyết định gác đêm, dù sao ban đêm cũng không thể so với ban ngày được, cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.
Nửa đêm, Lập Hạ bị đánh thức bởi từng trận đất rung núi chuyển liên tục, cậu chỉ cảm giác mình giống như vừa trải qua một lần tàu lượn siêu tốc, cảnh vật trước mắt lắc lư lợi hại. Lúc cậu ý thức được thật sự xảy ra động đất thì cả người ngây dại. Ân Tư Đặc trước tiên làm ra hành động, một tay ôm lấy Lập Hạ, một tay cầm bọc da Ban Tư Long, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Cũng chính vì tốc độ bọn hắn rất nhanh, mới không thấy được vách tường cùng xà nhà ngay lập tức sụp đổ sau lưng.
Chỗ tốt của đại lục A Nhĩ liền hiển hiện ra, tại đây không phải là thành phố chen chúc, từng tòa kiến trúc sắt thép mọc lên san sát như rừng. Không giống phòng ở như của nô lệ, phải chi tiêu rất nhiều tiền mới có thể sở hữu một căn nhà nhỏ đến đáng thương. Bộ lạc Lang tộc chiếm diện tích rất rộng lớn, khoảng cách giữa mỗi nhà có cả một đoạn không ngắn, Ân Tư Đặc rất dễ dàng mang theo Lập Hạ đi tới địa phương bằng phẳng trống trải. Mặt đất vẫn đang chấn động, mưa to như trút. Ân Tư Đặc dang ra hai tấm da Ban Tư Long khoác lên cho hai người, hắn không mang Lập Hạ đứng dưới gốc cây tránh mưa, không chỉ vì Lập Hạ nói trời mưa trốn dưới tàng cây dễ dàng bị sét bổ trúng, chỉ riêng động đất thôi cũng có khả năng rất lớn làm đại thụ bật rễ mà đổ sập xuống.
Xung quanh thỉnh thoảng sẽ có thú nhân, giống cái khác đến đây, thời điểm này, mỗi người đều hận chính mình như thế nào không có bốn chân để chạy trốn, hoặc là mọc ra đôi cánh bay lên. Giống cái cùng đứa nhỏ chấn kinh khóc hô một mảnh, vẻ mặt giống đực cũng trắng bệch sống sót sau tai nạn.
Lập Hạ được Ân Tư Đặc ôm thật chặt vào trong ngực, tai dán lên lồng ngực nghe tiếng tim đập như trống dồn. Trước, Lập Hạ cũng chỉ từ trên TV, báo chí gặp qua tràng cảnh động đất, chưa từng tự thân thể nghiệm, mà lần này, không khỏi làm cho cậu cảm thấy sự cường hãn của thiên tai, cái loại cảm giác trong nháy mắt trời sập đất sụp khiến cho toàn thân cậu run như cầy sấy. Ngẫm lại vừa rồi, nếu như Ân Tư Đặc không phản ứng nhanh, chỉ bằng vào chính mình thoáng ngây người một chốc, phỏng chừng hiện tại cậu cũng không thể đứng tại chỗ này.
Chấn động ngừng lại, tất cả mọi người nhanh chóng quay lại bộ lạc. Càng đến gần càng nghe rõ từng đợt tiếng la khóc tê tâm liệt phế, dưới sự cách trở của mưa to tựa như tiếng kêu gọi ma quỷ, mơ hồ lại khiến người sợ hãi.
May mắn chạy ra chỉ có một bộ phận, còn có rất nhiều người tại động đất không lập tức trốn thoát được. Mặc dù không có nhà cao tầng, nhưng tường đất dày nặng vẫn hung hăng sập xuống. Dọc trên đường, người khóc rống, người ngồi xổm tại chỗ đào bới, người chạy tới chạy lui tìm kiếm thân nhân thất lạc, đi ngang qua mấy nhà, dưới tường đất lộ ra hoặc chân hoặc cánh tay, người trưởng thành vì bảo hộ con nhỏ đều đem chúng đẩy ra khỏi nhà, chính mình lại làm lỡ thời cơ chạy trốn. Giống đực nhỏ tuổi hóa thành thú cùng sử dụng bốn móng đào lấy đào để đất đá, những bé giống cái một bên lớn tiếng khóc hô một bên dùng tay đào đất, móng tay tróc ra mang theo máu tươi chảy ồ ồ cùng nước bùn lẫn lộn trộn thành một mảng.
Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc một thân chật vật, nhưng vẫn hỏa tốc triệu tập tộc nhân không bị thương bắt đầu cứu viện. Toàn bộ lạc có thể tùy ý thấy được thú nhân biến thành hình thú đào tường, bới ra vô số người bị thương hoặc từng cỗ thi thể bên dưới những đồ vật sụp đổ, người may mắn sống sót thì không thể tin được, bọn hắn cũng không có cách nào tin. Quê hương của chính mình, thân nhân… Hết thảy lại tại trong khoảnh khắc bị trận động đất vô tình này cướp đi. Người bị thương vô cùng may mắn bản thân còn sống, mà mỗi khi đào ra một cỗ thi thể lạnh lẽo, người thân của họ đều cực kỳ bi thương. Bọn họ đi rồi, điều duy nhất lưu lại chỉ có thêm càng nhiều người tuyệt vọng, càng nhiều hơn nước mắt. Bụi bặm đầy trời sau động đất lập tức bị mưa áp xuống, rơi lên mặt đất thành một mảnh lầy lội, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có. Phòng ốc bị phá hủy chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, mấy giờ trước bọn họ còn cùng thân nhân vui cười, giờ đây lại vĩnh viễn cũng không thấy được nữa. Lúc này chỉ có thể dùng nước mắt, dùng tiếng tru cùng kêu gào để chứng minh nội tâm thống khổ của bọn họ.
Trời đã sáng. Cứu viện cũng theo việc đào móc chấm dứt mà đỉnh chỉ. Bởi tộc trưởng thông báo coi như kịp thời, nên nhân số thương vong không tính quá nhiều. Trong bốn trăm người, gãy xương ba mươi mấy, chết mười hai. Phòng ở đều sụp, chỉ vẻn vẹn có mấy cái không sập hoàn toàn, nhưng cũng chẳng có ai dám vào ở. Mọi người chỉ có thể tại chỗ đất cao cao chút, dùng nhánh cây cùng da Ban Tư Long dựng lên lều vải giản dị, dàn xếp cho người bị thương.
Rất nhiều gia đình, người nhà thay phiên nhau gác đêm, nên bọn hắn chỉ hoặc nhiều hoặc ít bị thương thôi, nhưng có mấy nhà lại không coi trọng lời của tộc trưởng, vì cho tới bây giờ chưa từng trải qua sự việc như này, nên cảm thấy tộc trưởng buồn lo vô cớ. Thế nên, trong nháy mắt động đất phát sinh, ngay cả giường đều chưa kịp xuống đã trực tiếp bị tường đất đổ sập đè lên, rất nhanh đã không còn cơ hội sống sót.
Đáng thương nhất đúng là thú con giống đực Á Địch mới hai tuổi, a ba mẫu phụ của nó đều đã mất, đi theo a gia tuổi già cùng nhau sinh hoạt. Thời điểm phát sinh động đất, tuy đã được a gia ngay lập tức ôm chạy ra ngoài, nhưng vì lão nhân đi đứng không linh hoạt lắm, vẫn bị tường đất đè lại. Hơn phân nửa thân thể Á Địch đều ở bên ngoài, cánh tay lại bị tường sụp nện đứt xương cốt, đâm ra ngoài da thịt, a gia bé trực tiếp bị tường đất đè nghiến, mượn một hơi cuối cùng cắt đứt tay bé đổi một mạng cho bé chạy trốn.
Giờ phút này bé con đang được Lập Hạ ôm vào lòng, nặng nề ngủ, bởi vì đau đớn mà phát ra thanh âm nức nở đứt quãng, nhiệt độ thân thể cao dọa người, thỉnh thoảng còn run lên một hồi. Sự đau đớn do cụt tay cũng không phải chuyện gãy xương bình thường có thể so được. Vết thương được bôi thuốc nên máu đã ngừng chảy, trên da thú dùng để băng bó còn thấm một mảng lớn vết máu chảy xuống lúc trước. Á Địch rất kiên cường, thẳng đến khi được người tìm thấy mới ngất đi. Thời điểm đang bôi thuốc tỉnh lại một lát, gắt gao túm chặt quần áo Lập Hạ không buông tay, còn ý định dùng cánh tay không bị thương bám víu lấy cổ Lập Hạ. Giống cái tới thay phiên cho Lập Hạ cũng không có cách nào khác, chỉ đành mặc cho Lập Hạ tiếp tục ôm bé.
Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt đều bình an vô sự, động đất vừa xảy ra đã được hai đối tượng yêu say đắm kịp thời dẫn chạy thoát. Hiện tại Lập Hạ không phân ra được tay nào, Tô Bỉ liền theo Mạc Lâm Đạt hỗ trợ chăm sóc người bị thương. Thảo dược nhà Mạc Lâm Đạt được thanh lý ra trong quá trình đào móc, Lập Hạ cũng không còn tâm tư quan tâm loại cây nhìn tựa như hành paro nằm trong đống thảo dược kia là có nguồn gốc từ đâu. Hiện giờ cậu đang ôm bé con ngồi dưới lều da thú nấu cháo táo đỏ, cậu cũng không phải bác sĩ, cho dù hiểu cũng chỉ hiểu một ít thường thức dễ thấy nhất, Á Địch đứt tay chảy nhiều máu như vậy, liền ăn chút táo đỏ bổ huyết là chính xác rồi.
Ân Tư Đặc về nhà thu thập đồ đạc, tuy lúc trước đã mang ra một bộ phận đồ vật, nhưng có thể bới ra thêm chút vẫn tốt hơn nhiều, nếu có thể tìm thấy nửa cái bình gốm còn sử dụng được thì quá tuyệt vời. Trước đó hai người có trở về một chuyến, bốn phía phòng ở đổ sụp ba mặt, cỏ trên nóc phòng mất trật tự rơi xuống lả tả. Mấy con chim Cổ Lỗ cũng không biết bị dọa sợ đến ngây người hay thế nào, rõ ràng liền không chạy loạn, núp dưới tường viện lạnh run. Lập Hạ không chút do dự liền quyết định bắt toàn bộ bọn chúng làm thịt, tuy bọn chúng lập công lao to lớn báo hiệu trước địa chấn, nhưng thức ăn thiếu hụt sau thiên tai lại không thể coi thường, làm một con “chim” tốt thì nên làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tế miếu ngũ tạng của chính mình mới là số phận chung cuộc của bọn chúng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cây hành paro trong đám dược thảo Lập Hạ thấy, là loại hành quen thuộc hay xuất hiện tại Nhật Bản, vật tượng trưng cho nhân vật vocaloid Hatsume Miku đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.