Chương trước
Chương sau
Không trung mờ mịt thấy không rõ đồ vật ở phía xa, có thể một lát nữa trời sẽ mưa to, thâm chí là mưa sẽ rất to.
An Á Phi ngồi dưới mái hiên nhàm chán gảy những thứ trong giỏ trúc hôm qua đi núi Ngô Đồng hái về, mộc nhĩ tươi tối hôm qua cũng lấy ra phơi nắng, vộn định trực tiếp xào ăn, kết quả nhớ tới trên mạng nói mộc nhĩ tươi có độc. Tuy rằng tự hắn ăn từ trước tới giờ vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng là, không thể cam đoan thân thể Khả Khả phụ thân a cha cũng có thể cường hãn như hắn.
Lại có một ít rau dại bình thường, lúc này, có rất nhiều trái cây cũng chưa chín. Ví dụ như hắn nhìn thấy bầu dục, sơn tra, hạt dẻ.
“Trận mưa này thật to nhưng thật ra tới vừa đúng lúc.” Lí Á La một bên đang khâu lại ngoại sam của phụ thân An gia, một bên nói với An Á Phi.
An Á Phi nhìn thoáng qua tầng mây dày đặc, “A cha, mưa này thoạt nhìn rất lớn, thu hoạch lương thực không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, mưa mùa hè tới cũng nhanh đi cũng nhanh.” Lí Á La cười cười, không có chút lo lắng.
“Phụ thân đi nhà thôn trưởng làm cái gì, trời còn đang mưa.” An Á Phi nhớ tới vừa rồi phụ thân đi ra ngoài, hỏi.
“Còn không phải thương lượng chuyện mượn xe bò sao, nhà thôn trưởng thời gian trước mua được một con bò cày ruộng.” Lí Á La thở dài, “Chờ hết mưa rồi, lại qua hai ngày nữa chính là ngày họp chợ, đến lúc đó tất cả mọi người muốn dùng xe bò, nếu không đi bàn bạc trước, đợi tới thời điểm họp chợ sẽ không có nơi để lương thực.”
“A cha, ngươi lấy một phần tiền cưới của ta mua một con lừa cho phụ thân đi, bây giờ đã đến mùa thu, làm sao lại có thể đi mượn xe bò già.” An Á Phi thực sự không muốn nhắc tới chuyện đồ cưới.
“Điều này sao được, đồ cưới là không thể động.” Lí Á La lắc đầu cự tuyệt, “Ngươi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
An Á Phi bĩu môi, thật sự là cân não muốn chết, thời gian hắn mười sáu tuổi chỉ còn một năm, huống chi, hắn lấy hay không lấy chồng cũng đâu phải vấn đề, mà tiền để dành kia cũng không thể mang đi chôn cùng.
“Thời điểm phụ thân ngươi đi bán lương thực, ngươi cũng đi theo đi, thuận tiện mang chút quần áo đến thị trấn ở hai ngày.” Lí Á La bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua ca tế tới nói, đầu cũng không nâng nói.
“Ta không muốn đi.” Trong nôi tâm An Á  Phi có hàng ngàn con ngựa chạy như điên, vì sao lại nhắc tới chuyện này.
Lí Á La ngẩng đầu nhìn lại, “Tiểu Phi không thích Hàn Tình sao?”
Nội tâm An Á Phi mãnh liệt gật đầu, hắn sẽ không thích nam nhân kia, thích hắn chỉ có An Á Phi đã không biết đi nơi nào kia, “A cha, nếu ta nói là đúng.”
Mang theo chút ý thử, An Á Phi chú ý vẻ mặt của a cha nhà mình.
Lí Á La nhìn hắn một cái, trầm mặc không nói chuyện, ngay khi An Á Phi nghĩ sẽ không có câu trả lời, mới nghe được a cha hắn nói: “Haiz, a cha cũng không phải thực tán thành cuộc hôn nhân này, với điều kiện của nhà chúng ta, gả vào Lục đó là trèo cao, những kẻ có tiền trong nhà sẽ có nhiều chuyện phiền lòng, a cha sợ ngươi qua đó sẽ bị khi dễ, nhưng việc hôn nhân này trước khi ông nội ngươi lâm chung đã ngàn dặn vạn dò.” Nói xong liền thở dài thật sâu.
An Á Phi rất là bất kính ở trong lòng giơ ngón tay giữa, xem ra chỉ có thể xuống tay ở chỗ Lục Hàn Tình, haiz, loại chuyện lập gia đình khổ bức này phải phá làm sao?
Thật phiền.
Sáng sớm, An Á Phi liền bị a cha nhà mình kéo từ trên giường dậy, đem bao quần áo tối ngày hôm qua đã thu thập tốt đặt ở vị trí dễ thấy nhất ở đầu giường.
Sau khi ngáp dài rửa mặt xong, thay một bộ quần áo dài tay sạch sẽ, An Á Phi tiêu sái đến bên ngoài sân, cả người đều tản ra hơi thở oán niệm nhìn người nào đó đang đứng cạnh xe ngựa có thể nói là xa hoa ở trước cửa, “Ngươi vì sao lại tới sớm như vậy.” giọng nói có thể nói là oán khí đến tận trời.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình vô tội, “Ta cũng không muốn.” Ai kêu a cha hắn gấp áp muốn gặp phu lang tương lai của đứa con đâu, kỳ thật hắn cũng rất oán đó có biết không, nhưng hiển nhiên vấn đề này nói ra nhất định sẽ không nhận được sự đồng tình của người trước mặt, nói không chừng còn có thể bị trả ngược vài câu.
Mất nhiều hơn được.
An Á Phi trừng mắt nhìn hắn vài lần, sau đó ngay dưới ánh mắt nhìn theo của a cha mình,  cùng với tầm mắt hâm mộ hoặc ghen tị của các đại thúc đại bá ở trong thôn, bị Lục Hàn Tình dìu lên xe.
Nhìn thấy cảnh trí ở bên ngoài cửa xe, An Á Phi to vẻ loại cảm giác bị người nhìn chăm chú này thật sự là không tốt chút nào.
“Ngươi tiến vào làm cái gì?” An Á Phi nhìn thấy người tiến vào trong xe ngựa, giọng nói rất không vui. Cô nam quả nam ở chung trong một không gian nhỏ bé thật không tốt.
Lục Hàn Tình làm người lương thiện am hiểu nói: “Đương nhiên là sợ Phi  nhi  một người nhám chán, tiến vào vì Phi nhi giải buồn.”
“Ta tuyệt không cảm thấy buồn.” An Á Phi oán thầm, ngươi không tiến vào ta có thể tự nhiên khoái trá đi gặp chu công tiếp túc đánh cờ, làm sao sẽ cảm thấy buồn, vừa lúc bổ sung giấc ngủ.
“Vậy giải buồn cho ta cũng tốt lắm.” Lục Hàn Tình da mặt dày nói.
An Á Phi hí mắt, “Ta xem làm như thế nào giải buồn cho ngươi đây?” Có thể đảm đương một phương, tuyệt đối không phải người tầm thường.
Lục Hàn Tình nhịn cười, “Như thế nào.” Không đợi An Á Phi trả lời câu tiếp theo, lại nghe thấy, “Có Phi nhi là đã giúp ta giải buồn rồi.”
“Đi tìm chết.” An Á Phi không thể nhịn được nữa giơ chân đạp qua, sau đó thực bình thường, người ta tránh được.
Mụ đản, không gian hẹp như vậy mà cũng có thể tránh được, quả nhiên có võ công có khác.
Hắn mới không có ghen tị đâu!!!
Lục Hàn Tình cười rất nhanh ở trên đỉnh đầu hắn xoa nhẹ một chút, thời điểm An Á Phi giơ tay tóm được, sau khi bắt tay thu trở về, sau đó thật thần kỳ không biết người này từ nơi nào lấy ra một cái thực hạp thật tinh xảo, mùi điểm tâm thản nhiên phiêu đãng ở trong xe ngựa, trực tiếp chui vào trong lỗ mũi người nào đó.
“Hương vị không tồi.” An Á Phi không khách khí lấy qua một miếng cho vào miệng, hai mắt như ra đa quét ở trong xe.
“Phi nhi đang tìm cái gì?” Lục Hàn Tình ngồi ở một bên, đưa cho hắn một ly trà lạnh.
“Ám cách.” An Á Phi còn thật sự nghiêm túc, thùng xe nhỏ như vậy, hắn từ nơi nào lấy ra thực hạp?
Thật sự là tò mò.
Lục Hàn Tình bật cười, « Đừng tìm, ở nơi này. »
Theo phương hướng ngón tay nhìn qua, phía dưới dây kéo bố liêm cửa sổ bên phải, một cái ám cách xuất hiện trong tầm mắt của An Á Phi.
An Á Phi tò mò ngồi qua, « Cơ quan ở nơi nào ? »
Lục Hàn Tình chỉ cho hắn xem, cơ quan chính là một cái nút bên cạnh dây kéo.
An Á Phi rung đùi đắc ý cảm khái, trí tuệ của người cổ đại thật sự không thể xem thường, một nơi nhỏ như vậy cũng có thể làm ra một cái ám cách.
Thật sự là rất lợi hại đi.
Cái gọi là ăn no mặc ấm là gì, An Á Phi ăn uống no đủ, liền cảm thấy mệt rã rời, thống khổ bị bức rời giường từ sáng sớm ai có thể hiểu.
Vẻ mặt An Á Phi « Ngươi làm sao vẫn còn ở đây » nhìn Lục Hàn Tình, còn kém trực tiếp nói ra mà thôi.
Thật sự là người không có nhãn lực, không nhìn thấy hắn ngáp  mấy cái rồi sao ?
Lục Hàn Tình nhìn lại, giọng nói săn sóc nói : « Phi nhi buồn ngủ sao ? Không có việc gì, ngươi ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh, sẽ không quấy rầy ngươi. »
An Á  Phi không nói gì, giống như không phải vấn đề này, « Ngươi không biết là, ngươi hẳn là nên đi ra ngoài cưỡi ngựa linh tinh sao ? » Bày ngựa ở nơi này để làm gì, chính mình lại chạy tới cùng hắn chen chúc trong thùng xe, có suy  nghĩ gì đây.
« Bên ngoài quá nóng. » Lục Hàn Tình nói.
An Á Phi : ….
Đại ca, nếu sợ nóng, ngươi còn cưỡi ngựa tới làm gì.
Cho dù ghét bỏ, thế nhưng xe ngựa cũng không phải của mình, An Á Phi cũng đành phải xem người  nào đó là không khí, chính mình nên ngủ thì ngủ.
Xe ngựa lắc lắc lắc lắc, rất có cảm giác nằm nôi, An Á Phi không đến một phút đã khò khè khò khè ngủ không biết trời trăng đất dày, cộng thêm nước miếng giàn giụa.
Hai tròng mắt sâu thẳm của Lục Hàn Tình nhìn người trên tháp giống như đang nhìn thấy một con mèo đang cuộn người ngủ, sau đó ghét bỏ lắc lắc đầu, cùng động tác mềm nhẹ lau đi nước miếng của người nào đó sắp chảy tới trên tháp.
Sau khi mất trí nhớ tính cách tuy rằng đáng yêu, nhưng bộ dạng luôn ghét bỏ hắn thực làm cho người ta buồn bực.
Nghĩ muốn hết giận liền nhéo nhéo gương mặt của người nào đó.
Xúc cảm thật sự là không tồi.
An Á Phi cảm giác ngủ thật no, bởi vậy nghe người nào đó đang kêu mình, hắn liền mở mắt.
« Dựa vào gần như vậy làm gì ? » Nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, An Á Phi giống như gặp ôn dịch ngửa đầu ra sau, đại ca, loại diện mạo này của ngươi không cần gần gũi người khác quá, thật sự là rất dễ khiến người khác phạm tội.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình bi thương, « Ta chỉ là muốn đánh thức Phi nhi thôi. »
An Á Phi bất vi sở động, “Đánh thức người cần đưa khuôn mặt đến gần người ta sao ? » Lừa trẻ con à.
« Ta không phải là sợ khoảng cách ở xa gọi Phi nhi không nghe thấy sao ? » Lục Hàn Tình nói ra lý do của chính mình.
« Người đừng nói dối nữa. » Loại lời nói này rõ ràng là nói dối, có quỷ mới tin ngươi. Xa ? Xe ngựa còn chưa tới hai mét vuông, có thể rất xa sao ?
Thật sự là vũ nhục trí thông minh của hắn.
Lục Hàn Tình cười khẽ một tiếng, « Phía trước chính là trấn Bắc Khẩu, chúng ta khoan hãy quay về, cưỡi ngựa đi tửu lâu ăn chút đồ ăn đi. »
« Như vậy không tốt đâu. » An Á Phi có chút do dự, tuy rằng hắn có chút động tâm, đối với người thích mĩ thực mà nói, loại cơ hội có thể nếm thử đồ ăn cổ đại này không thể nghi ngờ thực khiến người ta động tâm, « giữa trưa không quay về cũng a cha người ăn cơm, sẽ không bị nói chứ ? » Hắn cũng không quên nguyên nhân buổi sáng hắn bị gọi dậy sớm.
« Không sao, a cha ta sẽ không so đo.” Lục Hàn Tình giơ tay vén lên màn xe, chính  mình xuống xe ngựa trước.
An Á Phi không có cách nào cũng đành đuổi kịp, nếu chủ nhân đã nói như vậy, dù sao cho dù bị trách tội, hắn cũng chỉ xem như là tòng phạm mà thôi.
Sau đó, “Ta vì sao phải cưỡi chung một con ngựa với ngươi?” Hắn cũng là một người biết cưỡi ngựa.
Lý do của Lục Hàn Tình rất đơn giản, “Chỉ có một con ngựa.”
An Á Phi cảm thấy chính mình bị lừa, “Ngươi đã quyết định không về ăn cơm trưa, vì sao lại không mang theo hai con ngựa?” Hắn dám cam đoan, nam nhân này tuyệt đối cố ý.
Về phần nguyên nhân, ai biết được.
Lục Hàn Tình rõ ràng  nói: “Ta nửa đường mới đưa ra quyết định này.”
An Á Phi:….
Nhìn thấy xa xa cửa thị trấn còn có một đoạn không ngắn, An Á Phi thật sự muốn đạp nam nhân này một cước, loại khoảng cách này, còn nói không phải cố ý.
Nhưng trời nóng như vậy, rõ ràng đoán được chính mình sẽ không lựa chọn đi bộ.
Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vì không muốn chính mình tiếp tục phơi nắng, An Á Phi vẫn là xoay người lên ngựa, động tác tương đối suất khí thuần thục.
Lục Hàn Tình dường như không có việc gì xoay người lên ngựa ngồi ở phía sau hắn, ánh mắt lại tích mịch giống như hồ sâu không đáy.
“Không cần ngồi gần như vậy, thực nóng.” Cảm thụ được nguồn nhiệt ở phía sau, An Á Phi cảm thấy chính mình nhất định là xảy ra vấn đề gì, tim thế nhưng lại đập nhanh như vậy, xem đi, đều nói không nên đứng ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, gặp vấn đề rồi.
“Phi nhi học cưỡi ngựa khi nào?” Lục Hàn Tình lơ đãng hỏi.
Thân mình An Á Phi cứng đờ, ngoài miệng cười gượng, trong lòng lại có hàng ngàn con ngựa đang chạy như điên. Ngọa tào, thế nhưng quên mất chuyện này, quả nhiên  đùa giỡn trai đẹp là sẽ bị sét đánh. Sau đó đại não chưa kịp chạy đã nói: “Ha ha, thực thần kỳ có phải hay không? Không nghĩ tới sau khi mất trí nhớ, ta thế nhưng ngay cả cưỡi ngựa đều không cần học cũng biết, ha ha ha ha….”
Ni mã, tìm cái lý do kiểu gì mà ngay cả bản thân cũng không thể tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.