Lão nhân này vừa mới nói cái gì?! An Á Phi rất muốn tỏ vẻ mình không có nghe rõ ràng, đây cũng không phải là một bất ngờ? mới thành thân chưa tới một năm, trong bụng đã có bánh bao? Chẳng lẽ không cảm thấy quá nhanh sao? Lục Hàn Tình nghe vào trong tai, đuôi lông mày cũng vui vẻ, khuôn mặt xưa nay lạnh nhạt cũng biểu lộ ý cười rõ ràng, nhất là đôi con ngươi đen tịch mịch kia, giờ phút này giống như chiếu rọi bốn phía, có thể thấy được giờ phút này trong lòng hắn hưng phấn thế nào. “Trình đại phu, Phi nhi quả nhiên là có, có thai?” Trình đại phụ cười sờ sờ bộ râu bạc mới giữ được không lâu của mình, “Đương nhiên là thật, lão phu bách mạch mấy chục năm, làm sao có thể cả hỉ mạch còn chẩn sai.” Gặp nam nhân tâm tình hưng phấn khi sắp làm phụ thân, Trình đại phu cũng không so đo vấn đề hắn hoài nghi y thuật của chính mình, thẳng cho đến khi Lí Á La ở bên cạnh vẻ mặt vui mừng hỏi những chuyện người mang thai cần chú ý, liền lĩnh tiền xem bệnh, lưng đeo thùng dược của chính mình, để An Mộc Hữu hộ tống, đi rồi. Vẻ mặt Lục Hàn Tình vui mừng ngồi vào bên người An Á Phi, giơ tay vén một sợi tóc ra sau tai, mới nhẹ giọng mang theo sung sướng nói: “Phi nhi, chúng ta có cục cưng.” Vừa nói, ánh mắt không tự giác nhìn xuống cái bụng bằng phẳng kia, nơi đó, đã có cục cưng của hắn và Phi nhi, thật tốt. An Á Phi còn chưa hoàn hồn, tuy rằng đi vào thế giới này cũng đã hơn hai năm, cũng nhìn qua nam nhân mang thai. Từ thời khắc biết chính mình thích Lục Hàn Tình, hắn đã ở trong lòng chuẩn bị tâm lý chắc chắn cho bản thân về chuyện chính mình sẽ mang thai. Chính là chuyện tới trước mắt, hắn mới phát giác sự thật cùng tưởng tượng thật khác biệt. Được rồi, kỳ thật hẳn không phải cảm thấy chính mình mang thai là chuyện gì khó chấp nhận, chính là trong khoảng thời gian ngăn còn có chút thất thần mà thôi. Nghe a cha nói, chuyện mang thai rất là khó, rất nhiều người thành hôn nhiều năm mới có tin tức. Đương nhiên, a cha hắn là ngoại lệ. Hắn cũng biết a cha hắn nói đúng, mượn họ Trang ở trong thôn mà nói, nghe nói lập gia đình đã bảy năm, lại nửa điểm tin tức cũng không có, hai nam nhân kia không biết là đi biết bao nhiêu miếu cầu phúc, chính là vẫn không có đứa nhỏ. Còn có nhiều người thành hôn ở trong thôn, một năm có thể có đứa nhỏ, kia là ít lại càng ít, đại đa số đều là ba bốn năm mới có tin vui. Cho nên, hắn vừa nghĩ như vậy, kỳ thật hẳn là nên vui vẻ không phải sao? Chính là, ni mã, chính là như thế nào cũng không vui vẻ nổi? nghĩ chính mình sắp phải mang thai, còn có phải thừa nhận phản ứng mang thai, hắn liền cảm thấy bụng có chút đau. Lục Hàn Tình cúi đầu chuyên chú nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn không tập trung, bỗng nhiên nhớ tới lời nói a cha không lâu nói với hắn, “Hàn Tình, Phi nhi cùng a cha là đến cùng một chỗ, đối với chuyện mang thai, có thể không thể tiếp nhận nhanh được như vậy, ngươi cũng đừng tạo áp lực cho hắn, đợi cho hắn tự mình cảm giác cục cưng máy thai, hắn sẽ tự nhiên tiếp nhận thôi. Ngươi cũng đừng nghĩ Phi nhi không muốn mang thai, mà là nơi đó của chúng ta, sẽ không có chuyện công tử mang thai.” Phi nhi là giống như a cha nói sao? Lí Á La nhìn đứa con đang ngẩn người, tự động xem đó là đứa con biết mình có thai liền hưng phấn mà ngốc ra, ban đầu hắn cùng tiểu Phi cũng giống nhau. Khi biết được mình mang thai, chính là một ngày còn không thể phục hồi lại tinh thần, tiểu Phi như vậy, thật đúng là giống như mình năm đó. Nghĩ như vậy, liền phe phẩy đầu cười mị mắt đi chuẩn bị canh bổ thân thể. Thân thể tiểu Phi yếu ớt, nên phải bổi bổ thật tốt, lần mang thai này là lần đầu, chính là rất cần dinh dưỡng. An Á Phi còn đang ở trong thế giới riêng của chính mình, hai phu phu Lạc Tịch bởi vì một ít chuyện khác, hiện giờ còn đang tại Lạc thành còn chưa trở về. Lí Á La cùng An Mộc Hữu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại An Á Phi đang ngẩn người, còn có Lục Hàn Tình đang chăm chú ôn nhu nhìn hắn ngẩn người. Ánh nắng mặt trời ở ngoài phòng bắn thẳng vào trong phòng, trong ánh sáng, bay lả tả vài hạt bụi. tiếng chim hót líu ríu cũng từ cửa sổ rộng mở mà truyền vào trong nhà, ngẫu nhiên có thể nghe tiếng gà mái đẻ trứng. Không gian yên tĩnh mang theo vài tia nông thôn đặc biệt náo nhiệt. « Phi nhi, thời tiết hôm nay không tồi, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, ngày hôm qua nghe hai đứa trẻ con trong thôn của chúng ta nói, chúng ở rừng trúc sau nhà chúng ta phát hiện một tổ chim sắp có chim nhỏ, Phi nhi thời gian trước không phải muốn nuôi chim nhỏ sao ? chúng ta có thể đi nhìn xem. » Lục Hàn Tình giơ tay nhẹ nhàng ở trên đỉnh đầu An Á Phi xoa xoa, ánh mắt ôn nhu mà lưu luyến, thanh âm cũng nhu hòa giống như những tia nắng mai vào lúc sáng sớm, không hiểu sao lại có thể vuốt những bối rối ở trong lòng. » An Á Phi cúi đầu, liếc mắt nhìn bụng phẳng của chính mình, quyết định tạm thời không nhìn, khi ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Tình bên người, kéo kéo khóe miệng, « Đi ra ngoài một chút cũng được, cho dù có bắt được con chim nhỏ kia về nuôi, làm sao mà nuôi sống được, ta cũng không muốn không có việc gì đi bắt sâu cho nó. » Nuôi chim ? kia chính là ý tưởng lúc trước chính mình đột nhiên tâm huyết dâng trào mà thôi. Nếu thật sự nuôi, nghĩ lại hay là thôi đi, nuôi chim cũng không bằng nuôi gà, đồ vật này không thể ăn cũng không thể bán, còn phải hầu hạ tỉ mỉ, nếu như nuôi chết, trong lòng còn có thể khó chịu. Lục Hàn Tình mím môi mà cười, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, « Chúng ta đi ra ngoài đi một chút, vừa vặn ở tiểu viện có hoa tường vi nở, ta cho người đi làm một ấm trà hoa lài. » nói xong liền kéo tay An Á Phi. An Á Phi nghĩ nghĩ, liền theo lực đạo trên tay rời khỏi giường. Trà hoa lại cùng hoa tường vi, đây là hắn cùng bạn tốt năm trước trồng được, tên đương nhiên cũng là hai người bọn họ dựa theo trí nhớ kiếp trước mà đặt. Nhưng hoa lài cùng hoa tường vi ở thế giới này so với chủng loại ở kiếp trước, màu sắc cùng hình dạng, đều có sự khác nhau. Nhưng mùi của hai loài hoa này không thay đổi, mà màu sắc của hoa lài trong trắng còn mang theo màu xanh biếc, hình dạng cũng tương tự như hoa hồng, lớn cũng giống nhau, tầng tầng lớp lớp cũng giống nhau. Nếu không phải mùi hoa giống nhau như đúc, hắn cũng không biết có nên gọi cây này là cây hoa nhài hay không. Còn có hoa tường vi, màu sắc tuy rằng so với tường vi ở hiện đại giống nhau, nhưng là sắc thái, càng làm cho người ta mê muội. nó không phải mỗi một đòa đều là một màu thuần túy, mà là từ tâm hoa bắt đầu, dần dần hướng ra phía ngoài, màu sắc dần dần từ nhạt đến đậm. Lúc hắn cùng bạn tốt nhìn thấy, quả thực là sợ hãi. Hơn nữa giống loại hoa này cũng không phải ở Lương Nguyệt quốc, mà là thuộc Diêu quốc. Là hắn trong lúc vô ý mua được ở trong tay một thư sinh chạy nạn tới đây, có thể được hai loại hoa này, không thể không nói là vận may. Hiện này tường vi nở hoa còn rất ít, dù sao lúc trước trải qua một phen gây sức ép như vậy, hiện tại có thể nở hoa cũng là không tồi rồi. Về phần hoa lài, kỳ thật nở cũng không nhiều, sau đó đã bị hắn biến thành trà lài. Ngồi ở trong viện tản ra mùi hoa, An Á Phi lắc lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ ở trong đầu. Thời tiết tháng năm tháng sáu, đã cảm nhận được một ít khí nóng. Thế nhưng bởi vì là ở nông thôn nhiều cây cối, cảm giác nóng còn không rõ ràng, ánh mặt trời cũng không giống như ở trong thành thị kiếp trước chiếu thẳng lên người như vậy. Trên tay Lục Hàn Tình bưng một cái khay gỗ đặt ở trước mặt An Á Phi, một âm trà màu trắng tinh xảo, còn bốc lên từng đợt nhiệt khí nhè nhẹ, bên trong có hai chén trà màu trắng khéo léo, còn có thể ngửi được mùi hoa nhài thơm ngát. Nhìn thấy trong chén trà màu trắng chìm nổi mấy đóa hoa, An Á Phi cảm thấy, tâm tình của mình quả nhiên là thoải mái hơn rất nhiều. « Các a cha ngươi khi nào thì trở về ? » Khi uống một ngụm trà nóng mang theo hương hoa nhài, An Á Phi đột nhiên nhớ tới bạn tốt đi Lạc thành cũng đã một hai tháng, không biết khi hắn biết chính mình mang thai, vẻ mặt sẽ như thế nào ? trực giác nói cho hắn, vẻ mặt của bạn tốt kiêm ông nội chính mình nhất định sẽ không thích nhìn thấy. Thật sự nghĩ lại đều tốn hơi thừa lời. Lục Hàn Tình hơi hơi nhíu mày, « Thời gian không thể xác định, thế nhưng theo thư lần trước các a cha gửi về, hẳn là còn cần một ít thời gian. » An Á Phi bĩu môi, thật sự là không thể để cho người ta sống yên, không phải là đã cáo một đoạn thời gian rồi sao ? Nguyên gia cũng đã xuống dốc, Kha gia cũng hoàn toàn yên lặng, làm sao còn nhiều việc phiền toái như vậy. Phát giác hắn bất mãn, đáy mắt Lục Hàn Tình cũng có chút bất đắc dĩ, Nguyên gia mặc dù đã sa sút, nhưng vẫn còn lưu lại một ít vấn đề, cần một chút thời gian xử lý. Đã có hơn một năm sống yên ổn, cũng may là có Ti gia cùng Lam gia, nếu không ngay cả thời gian đến trấn Bắc Khẩu các a cha đều không có. Ngày ở nông thôn luôn mang theo bình thản cùng chút bận rộn, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, không cần quá mức nhàn nhã. Tuy rằng đã cố hết sức bỏ qua bụng chính mình, chính là phản ứng mang thai luôn nhắc nhở chính mình thân thể hiện nay khác biệt. được rồi, vốn khối thân thể này không phải là của chính mình, có thể mang thai đương nhiên cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên. Cho nên, phản ứng có thai lớn một chút, cũng có thể hiểu được. Có thể hiểu được cái rắm. Lại một lần bị phản ứng có thai đem thức ăn trong miệng phun ra không còn một mảnh xong, An Á Phi quả thực hận không thể hét to lên. Ni mã sao lại lại hãm hại cha như vậy, sao lại phản ứng kịch liệt như vậy. Dùng sức xoa xoa bụng, Lục Hàn Tình ở một bên vừa đau lòng vừa khẩn trương, đứa con chưa thành hình đã khi dễ người như vậy, chỉ là một miếng thịt mà đã khó chịu như vậy. Chờ ngươi đi ra, xem lão tử có đem cái mông nhỏ của ngươi đánh cho nở hoa hay không. Thật sự là gây sức ép chết người. Lục Hàn Tình bất đắc dĩ mà sủng nịnh xoa xoa đầu hắn, trong lòng nghĩ nên viết một lá thư đi Lạc thành, để cho nhóm a cha vào trong cung xin một phương thuốc giảm phản ứng nôn nghén. Phi nhi hiện giờ mang thai mới hơn hai tháng, cũng đã kịch liệt như thế, nghe Lí a cha nói, dựa theo phản ứng hiện giờ của Phi nhi, sợ là khoảng ba bốn tháng, thậm chí còn lâu hơn đều là tình huống như vậy. Nghĩ tới tình huống trong thời gian này của Phi nhi, Lục Hàn Tình nhịn không được mặt mày nhăn thành một đoàn. Ăn ói, cái gì dinh dưỡng còn không thể hấp thu còn không nói, ngược lại cả người bị gây sức ép đến không có tinh thần, mắt thấy đều gầy đi một vòng. An Á Phi súc miệng xong, xoa xoa miệng, liền nhìn người bên cạnh nãy giờ nhíu mày ngẩn người, không khỏi giơ tay đẩy, « Nghĩ cái gì vậy, nhập tâm như vậy. » Lục Hàn Tình đưa trái cây đã rửa cho hắn, nói : « Ta nghĩ các a cha mau trở lại, liền tính toán nhớ bọn họ vào trong cung xin phương thuốc giảm bớt phản ứng nôn nghén. » An Á Phi vừa nghe, liền xem thường, nôn nghén, nôn nghén, thật sự là không muốn nghe. « Tùy ngươi đi. » dù sao cũng sẽ như vậy, hơn nữa, là tâm ý của Lục Hàn Tình, cho dù hai từ nôn nghén hắn nghe thấy khó chịu, cũng không thể cự tuyệt phần quan tâm này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]