Nhìn thấy An Á Phi như vậy, Lục Hàn Tình mỉm cười, chỉ cảm thấy thích hắn, càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi tràn đầy ở trong lòng. Cũng không phải là không nghĩ để cho Phi nhi ăn đồ ăn ngon, chính là hiện tại ở tình thế này, nếu là hắn chính đại quang minh làm cái gì đặc biệt, có lẽ những người này ngoài miệng sẽ không nói cái gì, nhưng trong lòng sẽ xem nhẹ Phi nhi vài phần. Đi đến thành Bình Giang, đến lúc đó công việc của hắn sẽ bận lu bù, không muốn bởi vì vậy mà lưu lại uy hiếp gì cho Phi nhi. Chỉ có làm cho những người này chân chính nhận thức thân phận của Phi nhi, đến lúc đó cho dù hắn có bận rộn, những người này cũng sẽ ở thời điểm hắn không có mặt, che chờ Phi nhi vài phần.” Nghĩ những gì miêu tả về Bình Giang ở trong thư, hai tròng mắt Lục Hàn Tình liền phát lạnh. “Biểu ca, thật là khó ăn.” Tào Tử Tĩnh cau mày tiến đến bên người Ngụy Liên Dương, vẻ mặt tủi thân. Thứ này, hắn thật sự ăn không vô. Thời điểm đi ra, hắn cũng không nghĩ tới nên chuẩn bị nhiều thức ăn tốt hơn. Ngụy Liên Dương thản nhiên nhìn hắn một cái, trong lòng mặc dù không vui, trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, « Ngoại trừ cái này cũng không có cái gì khác. » Tào Tử Tĩnh cắn cắn môi, ghét bỏ mô mô lạnh cứng ở trong tay chính mình, « Không thể làm cho bọn họ nấu cơm sao ? nướng thịt cũng được.» Ngụy Liên Dương nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn, « Bọn họ ? muốn ăn cho người hầu của chính mình làm. » nơi này ngoại trừ người hầu của hắn, ai sẽ để ý công tử họ ngoại của lễ bộ thượng thư hắn ? « Biểu ca. » trong lòng Tào Tử Tĩnh không cam lòng, bời vì nghe nói tình huống thành Bình Giang, hắn mang theo hai người hầu cũng không giỏi về cuộc sống vụn vặn, mà là am hiểu về võ nghệ. Kêu bọn họ làm đồ ăn ? hắn sẽ hoài nghi không biết có ăn được không. Ngụy Liên Anh xoay đầu, cắn một ngụm mô mô ở trong tay, thanh âm thản nhiên nói, « Lập tức sẽ tiếp tục đi. » Tảo Tử Tĩnh tủi thân lại không vui trừng mắt nhìn hai người hầu bên người cúi đầu ăn mô mô, sớm biết thế nên mang theo một người chuyên để ý đến cuộc sống vụn vặt. Kha Mạo Khiêm nhìn mô mô trong tay, lại nhìn phương hướng An Á Phi, hờn giận dùng sức cắn bánh ở trong tay mà bình thường ngay cả xem cũng không xem qua. Tên nhà quê kia có thể ăn, hắn cũng có thể nuốt trôi đi. Kha Mạo Quân nhíu nhíu mày, đem mô mô bẻ thành mảnh nhỏ cho vào trong bát canh nóng, chỉ trong chốc lát, vốn là mô mô cứng liền biến thành một chén mềm mềm, ít nhất cũng uống được một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm, lông mày cũng giãn ra. Không được mấy miếng, món mềm mềm trong bát cũng đã vào bụng hết. Mấy người bên cạnh nhìn thấy cũng học theo, vẫn đừng nói, hương vị tuy rằng không tồi, so với trực tiếp ăn mô mô cứng thì tốt hơn nhiều, cho dù có canh, mô mô vẫn là có chút cứng. Thời tiết lạnh như thế, ăn đồ ăn nóng hầm hập mềm mại, khẳng định so với ăn lạnh tốt hơn. An Á Phi trong lúc vô ý nhìn sang bên này, vẻ mặt có một chút ảo não, hắn làm sao lại không nghĩ ra ăn như vậy ? Quả nhiên vẫn là do không bao giờ chịu khổ qua ? Bởi vì tuyết rơi càng lúc càng lớn, vì để ngừa vạn nhất, đoàn người cơm nước xong, ngay cả nghỉ tạm cũng không kịp, liền lại bắt đầu chỉnh đốn xuất phát. Tuyết lớn bay lả tả, đã ảnh hướng tới tầm mắt. Khoảng cách ánh mắt có thể nhìn thấy, chỉ có hơn hai thước. Sự vật ở ngoài hai thước, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ. Lục Hàn Tình đã đi ra khỏi xe ngựa, đi đến phía trước đội quân cùng Ngụy Liên Dương bàn bạc về chuyện hành trình kế tiếp. Vốn dự định trước khi bầu trời tối đen là có thể ra khỏi Lạc thành, hiện giờ xem ra, sợ là ngày mai mới ra được. Buổi tối không có cách nào tiếp tục đi, bầu trời còn sớm mà đã tối đen, tuyết lại càng lúc càng lớn. An Á Phi ngồi ở trong xe ngựa nhàm chán, thoáng đem màn xe xốc lên một góc, làm cho một bông tuyết bay vào, khí lạnh cũng tiến vào theo. Trong xe ấm áp liền nổi lên từng đợt khí lạnh. Bất đắc dĩ liền đem màn xe buông xuống, kỳ thật hắn cũng muốn ra ngoài cưỡi ngựa, thế nhưng thời tiết như vậy, ước chừng là Lục Hàn Tình khẳng định là sẽ không đồng ý. Chẳng được bao lâu, màn xe lại xốc lên, một trận khí lạnh tiến vào, Lục Hàn Tình lập tức lắc người vào trong xe, mà xe cũng lập tức được buông xuống, hơn nữa đóng lại thật kín kẽ. « Phi nhi nhàm chán đi. » Nhìn thấy vẻ mặt người mệt mỏi, Lục Hàn Tình có một tia xin lỗi. Nếu không phải là do tư tâm của chính mình, Phi nhi vốn không cần ở dưới loại thời tiết này mà đi đường, hoàn toàn có thể đợi cho tuyết rơi xong rồi lại đi. An Á Phi ngáp một cái, có chút mệt rã rời, « Còn tốt, chỉ là ngồi lâu ở trên xe ngựa, luôn mệt rã rời. » Nhàm chán còn tốt, chỉ là xe ngựa cứ lắc lư lắc lư, tuy rằng không có xóc nảy, lại càng giống như nôi, làm cho hắn càng buồn ngủ. Lục Hàn Tình tiến lên đem người kéo vào trong lòng ngực, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn, « Vậy thì ngủ một giấc đi, trước khi bầu trời tối đen sẽ đến trấn Ngô Đồng, buổi tối có thể đến khách điếm ở trong thôn trấn nghỉ ngơi một đêm thật tốt. » Lần này, hắn có nói cái gì cũng không cho Phi nhi ngủ ở bên ngoài. Tuyết này càng lúc càng lớn, buổi tối lại có gió vù vù, với thân thể nhỏ bé này của Phi nhi, hắn sợ Phi nhi sẽ bị lạnh. Huống chi, khách điếm ở trấn Ngô Đồng, đã phái người đến bao trọn. Đến lúc đó cũng không sợ người khác nói bậy cái gì, dù sao khách điếm cũng không nhỏ, nhóm người bọn họ, hoàn toàn có thể ở đủ. Hoàn hảo là hắn đã tính toán trước, cho quân đội phụ trách quét sạch giặc cỏ đi trước, hiện tại nhóm người bọn họ, tuy rằng nhân số cũng trên trăm, lại đều là hộ tống lương thực cùng bạc thiên tai. Thế nhưng đừng nhìn số lượng trên trăm, nhưng mỗi người đều là ở trong trăm dặm quân đội mới tìm được một tinh binh, lấy một địch ba tuyệt đối không thành vấn đề, thêm vào quân đội đi trước, cũng đã sớm quét sạch những nhóm cướp cùng cường đạo lưu lại, bọn họ thật ra không cần lo lắng. Mấy ngày trước ăn ngủ ở vùng ngoại ô, đó là bởi vì khách điếm ở thôn trấn kia quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa nổi một nửa nhóm người bọn họ. Hiện tại có điều kiện tiến vào một địa phương ấm áp, hắn đương nhiên sẽ không để Phi nhi chịu tủi thân. Trấn Ngô Đồng là trấn thứ hai của Lạc thành, phía trước nữa là trấn Phong Khê, nó nằm ngoài phạm vi Lạc thành. Trước khi bầu trời tối đen, đám người hơn trăm người của An Á Phi rốt cuộc đã đến trấn Ngô Đồng. Lúc này tuyết lớn cũng nhỏ xuống, tầm mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều. Tuy rằng bầu trời tối đen, nhưng bởi vì do tuyết lớn, trấn nhỏ một mảnh trắng xóa, giống như một buổi chiều mùa thu, chỉ là thiếu ánh mặt trời, mà lại nhiều thêm một ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Tầm mắt rõ ràng, đương nhiên cũng thấy rõ toàn cảnh trấn Ngô Đồng. Trấn Ngô Đồng bốn phía là núi, phòng ở trong trấn nhỏ dựa vào núi mà xây, có một đường lớn bằng đá phiến thẳng tắp chạy dọc qua, mấy cái đường nhỏ cũng ngay ngắn tự phân chia mà qua. Thôn trấn không nhỏ, phòng ở chằng chịt thích thú, trong tuyết trắng như thế, từng lớp từng lớp tuyết bao phủ, tựa như từng lớp từng lớp nấm tuyết, ngọn núi chung quanh, đất sườn núi, cây cối, tất cả đều là màu trắng. Trên đường không có người đi, cửa hàng hai bên ngã tư đường đều đóng chặt, còn dư chỉ là ngọn đèn ấm áp bên trong cửa sổ bắn ra ngoài. Xe ngựa dừng lại ở cửa khách điếm, đã sớm được dặn dò nên tiểu nhị mạo hiểm gió tuyết chờ ở ngoài cửa, trên người đều bị phủ một tầng tuyết trắng, nếu không phải tuyết đã giảm nhỏ, sợ là đã trở thành người tuyết. Một tiểu binh lính mặc áo bành tô nhìn thấy bọn họ, lập tức chạy chậm đến trước ngựa Ngụy Liên Dương dắt cương ngựa. An Á Phi đã sớm không chịu được mà xuống xe ngựa, tầm mắt nhìn chung quanh, tuyết mờ mịt một mảnh. Lục Hàn Tình dắt tay hắn tiến vào trong khách điếm, gió lớn, bị gió này thổi qua, sẽ rất lạnh. Chưởng quầy khách điếm nhìn thấy bọn họ tiến vào, nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt cung kính nói, « Các vị đại nhân, thức ăn nóng nước nóng đã chuẩn bị tốt, nhóm đại nhân muốn ăn điểm tâm trước cho ấm dạ hay là tắm nước ấm trừ lạnh trước. » An Á Phi nhìn quét qua đại đường khách điếm sạch sẽ mà thanh tĩnh, ngoại trừ bọn họ, trong đại đường chỉ có mấy tiểu nhị còn đang bận rộn, trong đại đường còn thả không ít hỏa lò, từng hỏa lò đều tản ra hơi ấm áp. Lục Hàn Tình còn chưa nói gì, Tào Tử Tĩnh ở một bên nhân tiện nói : « Hàn Tình ca ca, chúng ta tắm nước ấm trước đi. » An Á Phi nghe lời này của hắn, liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói : « Tào công tử vẫn là nên nói cho rõ ràng, là ngươi tắm nước ấm, chứ không phải chúng ta, làm phiền người đem chữ ở phía sau kia xoa đi, nếu gây ra hiểu lầm không cần thiết, thanh danh của Tào công tử cũng sẽ không còn tốt đẹp nữa đâu. » Chưởng quầy bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật, may mắn không có lanh mồm lạnh miệng, nếu không hiểu lầm có thể rất to. Trên mặt Kha Mạo Khiêm hiện lên một mạt khoái ý, châm biếm nhìn thoáng qua trên mặt lúc xanh lúc trắng của Tào Tử Tĩnh, có chút phấn khích. Tên nhà quê kia khi há mồm, chính hắn cũng bị hung hăng lĩnh giáo vài lần. Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh lúng túng, còn có một tia tủi thân, hai tròng mắt hiện lên một mảnh hơi nước, « Á Phi ca ca, thực xin lỗi, ta, ta lần sau sẽ chú ý. » Vẻ mặt tủi thân lúc này, làm cho không ít người ở đây sinh lòng thương xót. Đương nhiên, trong không ít người này, đương nhiên không có mấy người Lục Hàn Tình. Vẻ mặt Lục Hàn Tình nhu hòa nhìn thoáng qua An Á Phi, trong mắt hiện lên ý cười, khi quay mặt hướng chưởng quầy, vẻ mặt thản nhiên, « Phiền mang một chút đồ ăn nóng lên đi. » Nước ấm tuy rằng rất hấp dẫn người, nhưng như vậy không bằng ăn đồ ăn nóng làm ấm dạ dày trước. Có lời lúc trước của Tào Tử Tĩnh, hắn làm sao lại sẽ theo ý được. Chưởng quầy được dặn dò, lập tức xoay người đi dặn dò, một khắc cũng không muốn ngốc ở trong này. Ngụy Liên Dương nhíu mày liếc mắt nhìn Tào Tử Tĩnh đang đáng thương hề hề, cuối cùng nhớ kỹ lời dặn của nhị gia gia cùng ông nội, mở miệng lên tiếng nói : « Ăn trước một chút gì đó làm ấm dạ dày, ăn xong lại quay về phòng tắm rửa cũng không muộn. » Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh tủi thân, nước mắt ở trong hốc mắt nhịn không cho rơi xuống, ánh mắt mang hơi nước nhìn về phía Lục Hàn Tình, bộ dạng muốn nói lại thôi. Chính là giờ phút này trong mắt Lục Hàn Tình đều là An Á Phi, ngay cả khóe mắt cũng không cho hắn một cái. Tào Tử Tĩnh cắn cắn môi, cúi đầu, ở trong mắt người ngoài, tiểu thân thể kia thật là mảnh mai. Hai tùy thị đi theo bảo vệ Tào Tử Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, trong đó có một tên tiến lên nói : « Công tử, ngồi xuống ăn chút thức ăn đi. » Tào Tử Tĩnh hung hăng trừng hắn một cái, lúc này mới thu hồi tủi thân ở trên mặt, oán hận xoa xoa ánh mắt, không cam lòng muốn đi đến bàn của hai người An Á Phi ngồi. « Tào công tử, bàn này của chúng ta đã đầy, bên cạnh có bàn rảnh, mời tùy tiện. » Mới vừa rồi chỉnh sửa thái độ tùy ý của Tào Tử Tĩnh, An Á Phi nghiêm mặt lên tiếng. Nếu hắn không nhìn ra tâm tư của Tào Tử Tĩnh, vậy hắn thật sự sống uổng hai đời. Ban đầu còn không hiểu cảm xúc buồn bực này từ đâu mà đến, một màn vừa rồi kia, xem như là đã nhìn ra. Tào Tử Tĩnh này sợ là nổi lên tâm tư với Lục Hàn Tình. Hừ, hắn thật ra không nghĩ tới, mị lực Lục Hàn Tình không nhỏ, hắn không có ý nghĩ gì cũng là lâu ngày sinh tình. Cũng không nghĩ tới, lần đi thành Bình Giang này, lại cũng dẫn sói vào nhà. Cũng không biết Tào Tử Tĩnh này là thời điểm nào để ý đến Lục Hàn Tình. An Á Phi có vài phần tức giận trừng mắt nhìn Lục Hàn Tình ở bên cạnh, người này cũng không biết có nhìn ra tâm tư của Tào Tử Tĩnh đối với hắn không. Nếu đã nhìn ra còn mang người theo, An Á Phi hơi hơi híp mắt, gợi lên một nụ cười nơi khóe miệng. Lục Hàn Tình không hiểu sao lưng lại phát lạnh, nghi hoặc quét mắt nhìn chung quanh, không thấy dị thường gì, nhíu nhíu mày. Không hiểu sao lại cảm giác lạnh cả người ? Sắc mặt Tào Tử Tĩnh đỏ lên, sau lại trắng bệch, tủi thân nhìn về phía Lục Hàn Tình ở một bên, trong thanh âm trong trẻo không tự giác mang theo một tia làm nũng, « Hàn Tình ca ca. » An Á Phi đỡ trán buồn nôn, không nói gì liếc hắn. Hắn lúc trước làm sao lại xem trọng Tào Tử Tĩnh, đầu óc người này sợ là không dùng tốt. Lục Hàn Tình lạnh mặt cũng không liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh nhạt không mang một tia tình cảm, « Tào công tử xin cứ tự nhiên. » Chỉ cần là người đều có thể nghe ra được, ý cự tuyệt của Lục Hàn Tình. Nhưng chỉ có người nghe là không hiểu, cũng không biết là cố ý nghe không hiểu, hay là thật sự nghe không hiểu. Tào Tử Tĩnh vừa nghe lời này, hai tròng mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tủi thân liền mỉm cười, trong thanh âm tràn ngập vui sướng, « Cảm ơn Hàn Tình ca ca. » Dứt lời, liền tìm một chỗ ở bên cạnh Lục Hàn Tình ngồi xuống. An Á Phi nghẹn họng nhìn trân trối, nội tâm hộc máu, thật sự là không thể không bội phục da mặt dày của người này. Dây thần kinh của người này phải cấu tạo khác người như thế nào mới có thể đem ý từ chối của người ta xuyên tạc thành như vậy ? Trong mắt Lục Hàn Tình cũng hiện lên một tia kinh ngạc, thế nhưng lập tực bị thay thế bằng hàn ý. Chính là người lúc này muốn ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn cũng không thể mở miệng đem người đuổi đi. Ngụy Liên Anh thở dài thật sâu, rất có thâm ý nhìn vẻ mặt vui vẻ rạo rực của biểu đệ. Ngồi xuống ở một nơi cuối cùng. Đông Viễn cùng Tây Nam cũng là kinh ngạc một trận, có chút không biết nói gì. Ý thiếu gia nhà mình đó là từ chối đi, vị Tào tiểu công tử này làm sao lại hiểu đó thành ý mời được ? Kha Mạo Khiêm ở một bên thấy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không cam lòng mang theo vài phần ảo não. Sớm biết như vậy hắn nên đi trước. Kha Mạo Quân lườm hắn, cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói : « da mặt của ngươi cũng không dày như người kia. » Người nội tâm cao ngạo, làm sao có thể chịu được người khác ở bên ngoài lạnh mặt châm biếm. Sợ là không đợi Lục Hàn Tình nói chuyện, bị An Á Phi kia nói một phen, có thể làm cho vị ca ca tốt này của hắn ngửa đầu rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]