Chương trước
Chương sau
Tuy rằng An Á Phi rất muốn trở về sớm một chút, chưa bao giờ khẩn cấp như vậy.
Nhưng ông trời hình như không cảm nhận được tâm tình cấp bách muốn trở về nhà của hắn.
Mưa to liên tiếp ba ngày, cả Lạc thành đều chìm trong biển cả do mưa to. Không khí tắc nghẽn buồn bã có chút khó chịu, sắc trời ba ngày này cũng đen ngòm, giống như có một cơn gió lốc lớn hơn đang chờ nổi lên, chờ thời cơ giải phóng.
Tâm tình qua một khắc muốn cấp bách trở về, giờ phút này An Á Phi đã bình tĩnh trở lại.
Biết hắn muốn trở về, Lạc Tịch còn liên tiếp hai ngày không để ý đến mưa to chạy tới trong viện hắn tủi thân mà u oán nhìn hắn, nói hắn thế nhưng vứt bỏ mình mà đi.
Khóc lóc kể lể bọn họ đã bao nhiêu lâu không gặp, mới gặp được chưa tới một tháng mà đã tách ra.
An Á Phi bất đắc dĩ nghe hắn oán giận, tâm tình muốn về nhà cũng bởi vậy mà bị đánh tan.
Nếu ở thế giới này đã gặp được bạn tốt, sang năm sau khi hắn cùng Lục Hàn Tình thành thân, hai người đương nhiên gặp mặt hơn nữa thời gian ở chung cũng rất nhiều.
Mà những ngày hắn còn có thể ở bên người đôi phu phu nơi này, cũng chỉ còn có mấy tháng thôi.
Về sau muốn thường xuyên gặp mặt, ước chừng cũng không dễ dàng như vậy.
Trừ phi Lục Hàn Tình vẫn ở lại trấn Bắc Khẩu.
Buông sách trong tay, An Á Phi xoa xoa ánh mắt có chút chua xót, quay đầu nhìn ra thời tiết đen ngòm bên ngoài cửa sổ, bên tai nghe âm thanh đùng đoàng ở trên nóc nhà.
Trong phòng thực ấm áp, ánh nến cũng đem phòng chiếu thật sáng. Nếu không phải giờ phút này mới là buổi chiều, hắn đều đã nghĩ bầu trời đã tối đen.
Xuống giường đi tới trước cửa sổ, xuyên thấu qua màn mưa nhìn ra ngoài, trong không trung giống như đang có một con quái thú đang cắn người, đang từng chút tới gần con mồi.
Từ ngày đầu tiên mưa cho tới bây giờ, đã là ba ngày, mưa to lại không có xu thế giảm xuống.
An Á Phi nhíu mày, có chút lo lắng.
Ngày hôm qua hắn đã hỏi qua Lục Hàn Tình, thời tiết như vậy cũng không bình thường, năm rồi tuy rằng cũng sẽ có vài ngày mưa, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên mưa rất lớn, nhưng vài ngày sau mưa đều có xu hướng nhỏ lại, sau đó dần dần ngừng lại.
Ngày mưa dài nhất, cũng chỉ có bốn ngày.
Mà mưa bây giờ thật lớn, mưa này, còn không biết rơi tới khi nào.
Mưa to liên tục như vậy, thực dễ dàng xảy ra nạn lụt.
Sông Tinh Lăng kéo dài từ nam chỉ bắc chạy qua ba nước, giờ phút này không biết là đã tràn thành cái dạng gì.
Sáng sớm hôm nay Lục Hàn Tình đã bị chiêu vào cung, ngay cả phụ thân hắn cũng đi theo. Nhìn vẻ mặt của công công truyền chỉ, thực rất là lo lắng.
Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy được, sẽ có một chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.
Bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, sau khi ngày hôm qua mưa to không ngừng, trong lòng hắn luôn luôn có chút nôn nóng. Nhưng hắn lại không biết loại tâm tình này xuất phát từ đâu.
Thời gian chạng vạng, thế mưa cũng không có xu thế giảm xuống, không trung so với trước càng tối hơn.
Lục Hàn Tình ngồi sau bàn học, nhìn chằm chằm cấp báo ở trên tay. Lông mày gắt gao nhăn chặt, môi mỏng nhếch lên, con ngươi đen thâm thúy giống sắc trời mấy ngày gần đây, mưa gió không ngừng, rồi lại mang theo áp lực lo lắng.
Nhớ tới hôm qua ở ngự thư phòng cùng nhóm người hoàng thúc phụ nói chuyện, lông mày nhăn càng chặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Biết được Lục Hàn Tình đã trở về, An Á Phi nhàm chán lại vô cớ lo lắng nền liền tìm đến đây. Tiền vào thư phòng, thấy người này khó có được vẻ mặt ngưng trọng.
“Phi nhi làm sao lại đến đây.” Lục Hàn Tình ngẩng đầu, vẻ mặt nhu hòa hơn, ngay cả trong mắt cũng có ý cười.
An Á Phi đóng cửa lại, đi tới, nhìn thoáng qua thư ở trên bàn học, nói: “Có chút nhàm chán, lại đây nhìn xem.”
Lục Hàn Tình thuận tay đem người kéo vào trong lòng ngực mình, hai má cọ xát một chút vào gáy hắn, “Phi nhi, chuyện tình quay về trấn Bắc Khẩu, có thể phải hoãn lại rồi.”
An Á Phi mặc hắn ôm chính mình, nghe vậy chỉ a một tiếng, cũng không tỏ vẻ không vui.
Lục Hàn Tình có chút xin lỗi đem thân mình hắn kéo ra, đối mặt với chính mình, trán chạm trán, giọng nói nặng nè nói: “Đê ở sông Tinh Lăng bị vỡ, thành Vĩnh Xương cùng thành Bình Nguyên ở gần sông Tinh Lăng bị nạn lụt. Lúc này đúng là lúc hoàng thúc phụ cần người giúp, mạch nước ngầm trong triều định lại mãnh liệt, ta cùng Thiểu Lan bị hạ chỉ ở lại giúp đỡ hoàng thành.”
Cúi đầu trong thanh âm mang đầy ý xin lỗi.
An Á Phi cười lắc đầu, “Đừng lo lắng cho ta, làm việc ngươi nên làm đi. Sông Tinh Lăng vỡ đê, vậy trấn Bắc Khẩu có nguy hiểm không?”
Hiện tại hắn lo lắng nhất chính là cái này.
Chỉ cần a cha cùng phụ thân còn có Khả Khả bình an, khi nào trở về, hắn có thể chờ.
Lục Hàn Tình lắc đầu, “Trần Bắc Khẩu cách sông Tinh Lăng xa hơn, tình hình tai nạn còn chưa tràn ra khắp nơi. Phụ thân phụng mệnh cùng phụ thân Thiểu Lan, còn có binh bộ thị lang đang hộ tống ngân lượng cứu tai đến hai thành trước, lúc đó đi Kì Huyền một chuyến, đến lúc đó phụ thân sẽ sai người qua chăm sóc bọn họ, Phi nhi đừng lo.”
An Á Phi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, địa thế trấn Bắc Khẩu cao, hắn không cần lo lắng lũ lụt sẽ tràn qua. “Nạn lụt lần này rất nghiêm trọng sao?” nếu không như thế nào ngay cả Lục gia cùng Ti gia đều không ở trong triều làm quan mà cũng phải giúp đỡ.
Nhìn ra được nghi hoặc của hắn, Lục Hàn Tình kể lại một chút, “Ừ, Tình hình tai nạn tuy rằng đã ngăn cản được, nhưng tình hình tai nạn của thành Vĩnh Xương cùng thành Bình Nguyên rất nghiêm trọng. Còn có trong triều đình có người rục rịch, hoàng thúc phụ lo lắng nên phái người đi hộ tống ngân lượng cứu tai. Sự tình trọng đại, liền buộc lòng phải nhờ phụ thân cùng phụ thân Ti gia.” Giơ tay xoa xoa đầu hắn, “Thế nhưng những chuyện này Phi nhi đừng lo lắng.”
An Á Phi nhíu mày, nâng mắt nhìn hắn một cái, chần chờ nói: “Trước kia từng có lũ lụt không?”
Lục Hàn Tình gật đầu, “Hàng năm có thể sẽ có một chút, thế nhưng không nghiêm trọng lắm, lần lũ lụt này, nghe hoàng thúc phụ nói, đây là lần nghiêm trọng nhất từ khi Lương Nguyệt quốc dựng quốc tới nay.”
An Á Phi nghe vậy, mày nhăn lại càng chặt, mắt lộ ra lo lắng, “Lũ lụt trước kia, có người chết hay không?”
Lục Hàn Tình sờ sờ mày hắn nhăn lại, gật đầu, “Có, nhưng không nhiều lắm.”
“Lần này thì sao, đến bây giờ, có người chết không?” Hy vọng sẽ không như hắn nghĩ mới tốt.
Nghe lời này của hắn, Lục Hàn Tình nghĩ tới con số nghe ở ngự thư phòng, nặng nề nói: “Theo báo, hai thành cộng vào, đã chết không dưới năm nghìn người. Mà con số này, còn có xu thế tăng lên, nếu mưa không giảm, có lẽ, còn nghiêm trọng hơn. Dân chúng ở hai thành bên kia đã khẩn cấp dời đi. Quan lại địa phương đã khẩn cấp ngăn cản lũ lụt tràn ra.”
An Á Phi  nghe vậy khiếp sợ, “Đã nghiêm trọng như vậy?”
Lúc này mới ba ngày, hơn nữa, “Lục này mới mưa ba ngày, các ngươi làm sao lại biết rõ ràng như vậy.
Hiệu suất có phải quá cao hay không?
Lục Hàn Tình cười, tâm tình nặng nè cũng bị vấn đề không thường thức của hắn đánh tan, “Lương Nguyệt quốc có một loại hắc ưng, chuyên môn được chăn nuôi để truyền tin. Ưng này đưa thư cực nhanh, Lạc thành cùng trấn Bắc Khẩu, nó một ngày có thể bay qua lại hai nơi.
An Á Phi trừng lớn mắt, “Lợi hại như vậy?”
Khoảng cách từ Lạc thành đến trần Bắc Khẩu, khoảng cách kia không phải chỉ có một chút.
Thế nhưng sau khi hắn biết chuyện này,  cung liền hiểu được tại sao mới chỉ mưa có ba ngày, mà Lạc thành ở bên này đã biết được tình hình tai nạn của hai thành kia.
“Haiz, đúng rồi, bị chuyện như vậy đánh lạc hướng, ta lại quên mất vừa rồi muốn nói cái gì.” An Á Phi vỗ vỗ ót chính mình, thiếu chút nữa quên chuyện chính.
“Ta không biết ở nơi này các ngươi có ghi lại hay không, hoặc là, có nghe qua a cha ngươi nói qua hay chưa, thường thường đi cùng lũ lụt, còn có ôn dịch. Đương nhiên, ôn dịch là bởi vì lũ lụt làm nhiều người chết, mà lại không đúng lục xử lý thi thể. Nếu mau chóng xử lý thi thể, hẳn là có thể ngăn chặn loại ôn dịch này bùng nổ.”
Hắn cũng là vừa rồi đột nhiên nghĩ tới.
Mà theo mưa to đến, còn có đất đá trôi, đá lở.
Lục Hàn Tình nhíu mày, khó hiểu nói: “Chưa từng nghe qua tình trạng như thế, Phi nhi, ôn dịch này, bệnh tình ra sao?”
“Là một loại bệnh truyền nhiễm không thể chữa khỏi, chỉ cần trong một thành, có một người mắc loại bệnh này, mà lại không có đúng lúc phát hiện xử lý, như vậy, không bao lâu sau, tất cả mọi người trong thành sẽ bị nhiễm loại bệnh này, nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể làm cho cả thành trở thành tử thành.”
An Á Phi biết, hắn nói rất nghiêm trọng, thế nhưng, nếu không nói nghiêm trọng, hắn sợ Lục Hàn Tình sẽ không coi trọng. Dù sao ở thế giới này, còn chưa bao giờ xảy ra ôn dịch, ngay cả lũ lụt rất nghiêm trọng đều không có.
Lần lũ lụt này, hắn lo lắng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, đương nhiên, hắn càng hy vọng hắn là buôn lo vô cớ. Dù sao, đều là mạng người.
Lục Hàn Tình nghe xong lời hắn nói, vẻ mặt ngưng trọng, hai tròng mắt trầm đen như vực sâu, bên trong thỉnh thoảng hiện lên một đạo u quang. “Phi nhi, những việc này, cũng là thật.”
Nếu như đúng như lời Phi nhi nói, vậy hậu quả thật không thể đoán được.
An Á Phi gật đầu, chần chờ nói: “Kỳ thật không cần phải lo lắng như vậy, bởi vì lũ lụt mà chết người cùng với thi thể động vật, mau chóng vùi lấp là được. Còn có giữa lần lũ lụt này sẽ có người sinh bệnh, trong lúc đó, phải tìm đại phụ nhìn xem thật tốt.”
Kỳ thật ôn dịch chính thức hình thành, hắn cũng không phải rất rõ ràng, hắn biết đến những thứ này, cũng là một lần ngẫu nhiên, nhìn thấy trên bản tin kia mà thôi.
Tuy rằng sau lại cũng bởi vì khó hiểu, mà tra qua tư liệu, nhưng lúc ấy hắn cũng chỉ xem sơ sơ qua, vẫn chưa đọc cẩn thận.
Nguyên nhân bình thường hình thành ôn dịch, đó là do thi thể người bị nạn chưa kịp xử lý mà gây ra ôn dịch.
Cái này, nhưng thật ra hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Lục Hàn Tình lấy tới một bức thư từ hoàng cung cầm về, cẩn thận đọc một phen, càng đọc, vẻ mặt càng ngưng trọng. Cho đến khi xem xong bức thư kia, hắn mới nặng nè nói: “Phi nhi, ta phải lập tức vào cung một chuyến. Ngươi, có muốn theo ta cùng nhau vào cung không?”
Chuyện này, vẫn là để Phi nhi nói mới tốt.
Dù sao hoàng thúc phụ cùng tiểu thúc, đều là biết tình hình thực tế của Phi nhi hiện này.
An Á Phi gật đầu, lại nói: “Tốt nhất nên đem cả a cha ngươi cùng nhau đi đi, dù sao, hai thúc thúc của ngươi càng tin tưởng lời nói của a cha ngươi hơn.”
Thấy vẻ mặt hắn xem xong thư, An Á Phi chỉ biết, có lẽ mọi chuyện có thể nghiêm trọng. Thế nhưng hiện tại thời gian lại ngắn như thế, ôn dịch xác nhận còn chưa hình thành, cơ thể của người chết cùng thi thể động vật còn chưa kịp xử lý.
Lục Hàn Tình cũng biết như vậy là tốt nhất, liền gật gật đầu, cúi đầu ở khóe môi hắn hôn một cái, “Phi nhi, cảm ơn ngươi, nhanh đi kiếm một chiếc áo khoác dày, ta đi trong viện a cha kêu a cha.”
An Á Phi nhìn hắn một cái, nâng lên hai tay ôm lấy cổ hắn, hơi hơi ngửa đầu ở trên cằm hắn hôn một cái vang dội, an ủi nói: “Đừng lo lắng, hiện tại phát hiện còn sớm, chỉ cần mau chóng dặn dò xuống, kêu người ta đem thi thể của người chết xử lý, ôn dịch là sẽ không xảy ra.”
Dù sao, một lượng lớn hủ thi phát tán vào trong không khí thì mới là nguyên nhân chính gây ra ôn dịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.