Chương trước
Chương sau
“Đi dạo phố?” An Á Phi kì quái nhìn bạn tốt ở bên cạnh, nghi hoặc nói: “Ngươi chừng nào thì có hứng thú này?”
Nếu như hắn nhớ không lầm, trong mấy người bạn tốt của hắn, chỉ có Á Minh rất không thích đi dạo phố. Mấy lần gọi hắn đi ra ngoài, người này luôn sẽ nói chỉ có nữ nhân mới thích đi dạo phố.
Làm sao mà khi tới cổ đại, ngay cả sở thích cũng thay đổi?
Lạc Tịch cũng không để ý vẻ treo ghẹo trong mắt bạn tốt, cười híp mắt nói: “Tiểu Phi, khó có khi thời tiết tốt, nghe nói cửa hàng ngọc ở thành đông vừa nhập về một đám đồ ngọc thượng đẳng, chúng ta thuận tiện đi xem, chọn cho lão thượng thư một món quà làm thọ lễ. Đương nhiên, quan trọng nhất là, chúng ta cũng đã lâu không đi dạo phố với nhau.”
Trước kia hắn thật không thích đi dạo phố, đã có thể mua sắm trên mạng, cần chi phải vất vả hai cái đù đi ra ngoài mua đồ vật này nọ. Chính là hiện tại không giống, tuy rằng Tiểu Phi đến thế giới này còn chưa tới một năm, nhưng mà hắn đến thế giới này gần hai mươi năm.
Cho dù là chuyện gì, cũng bị thời gian dài ăn mòn, cũng sẽ phải thay đổi.
Trước kia không thích, hiện giờ nhớ tới, cũng làm cho hắn hết sức nhớ nhung.
An Á Phi nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp đẽ, trong mắt cũng hiện lên vẻ nhớ nhung. “Lão thượng thư là xảy ra chuyện gì?”
Bộ dạng của Lục Hàn Tình giống như cũng không biết vì sao phủ thượng thư lại mời luôn cả hắn.
“Đây không phải là muốn lôi kéo sao.” Đối với bạn tốt của chính mình, Lạc Tịch không muốn giấu diếm, để cho đến lúc đó bạn tốt bị đánh trở tay không kịp, còn không bằng chuẩn bị trước cho tốt.
“Đại thọ bảy mươi tuổi chính là tiền lễ bộ thượng thư, cũng là nửa lão sư của tiên đế, về phần vì sao mời Tiểu Phi ngươi, đương nhiên là bởi vì có liên quan đến Hàn Tình.” Lạc Tịch cũng không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ vẻ trào phúng, “Bổn gia phủ thượng thư là không có tiểu công tử vừa độ tuổi, thế nhưng gia đình nhà đệ đệ bà con xa của lão thượng thư có một tiểu công tử, hiện giờ vừa lúc đến tuổi định hôn, lại đúng lúc gặp Diêu quốc có dã tâm, tới bây giờ còn có xu thế liên lụy đến Lương Nguyệt quốc, Ngụy gia liền thừa dịp này đưa con lớn nhất của Ngụy gia lên làm vị trí tướng quân.”
An Á Phi nhếch mày, “Cho nên ta vô tội bị liên lụy vào?”
Lục Hàn Tình rốt cuộc có điểm nào tốt, thế nhưng lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy?
Đầu tiên là Kha Mạo Khiêm, hiện tại lại là một tiểu công tử của phủ thượng thư.
An Á Phi híp mắt, hắn nên giữ vựng người của chính mình không buông tay, hay là, nên đề nghị giải trừ hôn ước với bên trên đây?
Lạc Tịch nhìn thoáng qua vẻ mặt của bạn tốt, cẩn thận tìm từ nói: “Kỳ thật, Tiểu Phi cũng không phải là vô tôi bị liên lụy, hiện tại ngươi là phu lang tương lai của Hàn Tình, chúng ta là người một nhà.”
Trong lòng tuy rằng đối với cái gọi là người một nhà cảm thấy ấm áp, nhưng vẻ mặt của An Á Phi cũng không đồng ý, “Ngươi cũng nói là phu lang tương lai.”
Hắn còn chưa có nói rốt cuộc có cùng Lục Hàn Tình thành thân hay không, tuy rằng trong lòng đúng là có cảm giác với người nọ, chính là, nghĩ tới quan hệ về sau với bạn tốt, hắn vẫn cảm thấy đau trứng.
Lạc Tịch cũng biết bạn tốt có ý tứ gì, trong lòng không khỏi nói thầm biệt nữu. Rõ ràng là thích Hàn Tình nhà bọn họ, còn cố tình ngoài miệng không thừa nhận, còn ở chỗ này rối rắm quan hệ sau này với bọn họ.
Đương nhiên, Lạc Tịch tuyệt đối không thừa nhận lúc trước sảng khoái tàn thành đề nghị cửa hôn nhân này của phu quân nhà mình, là có một chút ý xấu ở bên trong. Chính là ai biết một ít ý xấu lúc trước kia, hiện giờ lại trở thành sự thật đâu, cho nên nói, kỳ thật là ý trời đi?
Thời tiết cuối thu cho dù có mặt trời, vẫn là cảm giác được cảm giác mát nhè nhẹ làm cho da thịt người ta thấy lạnh.
Người trên đường cũng không bị rét lạnh của thời tiết làm ảnh hưởng, nhóm bán hàng rong vẫn như cũ nhiệt tình rao hàng hóa nhà mình, cửa hàng hai bên đường vẫn như cũ có thể nhìn thấy không ít người đang ở bên trong lựa hàng hóa.
Đi trên đường cái tràn ngập phong cách cổ xưa, An Á Phi vẫn có cảm giác giống như là đang ở trong mộng.
Hôm nay đi dạo phố chỉ có hai người bọn họ, ngay cả người hầu cũng không mang, đương nhiên, có ngầm ai bài người hay không, hắn cũng không biết được.
Nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hứng trí của bạn tốt ở bên cạnh, trong mắt An Á Phi lộ chút lo lắng, Á Minh giống như là mặc kệ khi nào, bộ dáng đều là vui vẻ như vậy.
Từ khi bọn họ ở dị thế cổ đại gặp lại nhau đến bây giờ, tuy rằng nói chuyện rất nhiều, nhưng không có chạm tới hai người làm sao đến nơi này, cũng không nói đến cuộc sống của hai người như thế nào khi đến thế giới này.
Tại thế giới xa lạ mà gặp lại nhau, bọn họ cũng thực may mắn.
“Tiểu Phi, ngươi có cái gì muốn mua không?” giờ phút này hai người đang đứng ở trong một cửa hàng trang sức, trang sức này này đều là một ít trang sức bằng vàng và bạc, mỗi loại đều được thợ thủ công làm rất tỉ mỉ, phong cách cũng thực đa dạng và phong phú, hoàn toàn không có ngắn gọn như ở hiện đại.
Lạc Tịch cầm trong tay một cái đầu quan rườm rà, thân đầu quan được tạo từ bạc tinh khiết, bên trên điêu khắc một ít dây leo, ở giữa những cành lá thì có thể nhìn thấy vài đóa hoa, mà nhụy hoa còn được khảm một viên ngọc nhỏ.
Lạc Tịch yêu thích không buông tay cầm trong tay nhìn kĩ, ngọc nhỏ gắn trên nhụy hoa là băng ngọc, lại lấy bạc tinh khiết tạo ra đầu quan, không chỉ không có vẻ đơn điệu, ngược lại càng làm tôn lên vẻ cao nhã của đầu quan.
“Ta không muốn mua cái gì.” An Á Phi nhìn thoáng qua những vật phẩm ở trong tủ, từ trước tới giờ hắn đối với trang sức không có hứng thú gì. “Nhưng đầu quan trong tay ngươi, thật hợp với ngươi.”
Vừa nghe bạn tốt nói lời này, Lạc Tịch lại vui vẻ, “Đúng nha, Ta cũng cảm thấy nhìn tốt lắm.”
Mua một cái đầu quan, lại mua mấy cái trâm, lúc này Lạc Tịch mới lôi kéo An Á Phi  đi vào lầu để bảo ngọc.
Lẩu bảo ngọc là một tiểu lâu hai tầng, lầu một bán phần lớn là ngọc sức bình thường, lầu hai mới là chân chính cung cấp cho người có tiền mua.
Nếu là thọ lễ cho phủ thượng thư, lễ vật đương nhiên không thể rẻ. Tuy rằng khố phòng Lục phủ cũng có không ít những thứ tốt, thế nhưng nếu đã đi dạo phố, đương nhiên cũng thuận tiện nhìn xem.
Hai người đi theo nhân viên cửa hàng dẫn dắt, hướng lầu hai đi đến.
Người ở lầu một thật ra không ít, nhưng lầu hai lại không có một người.
Mà sắp xếp của hai tầng lầu cũng không giống.
Ngọc sức ở lầu một đa phần đều đặt ở trong tủ, và phía sau đặt một cái hòm rất tinh  xảo.
Mà lầu hai, ngoại trừ cái bàn cho người ta ngồi nghỉ ngơi, liền cũng chỉ có một cái cửa.
An Á Phi quét một vòng, liền đem tầm mắt đặt trên tấm gỗ kia, nói vậy nơi này để ngọc xức tinh xảo hơn.
Lạc Tịch nhìn thoáng qua bạn tốt, liền thấp giọng nói: “Tiểu Phi ngươi vẫn lợi hại như vậy.” Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngọc sức đặt ở đâu.
An Á Phi buồn cười nhìn hắn một cái, “Ngươi không cần khen ta như vậy.” Hắn sao lại không biết tâm tư bạn tốt. Đơn giản chính là nhìn ra hắn có chút rối rắm quan hệ sau này của hai người, liền nghĩ lấy lòng hắn.
Lạc Tịch một chút cũng không xấu hổ khi bị vạch trần, ha ha nở nụ cười, “Bị Tiểu Phi nhìn ra rồi.”
An Á Phi cười nhẹ lắc lắc đầu, bưng lên chén trà nhân viên cửa hàng mang tới uống một ngụm.
Hai người đi lên ngồi không bao lâu, sau khi nhân viên cửa hàng dẫn dắt bọn họ tự pha trà, liền đi gọi chưởng quầy đến đây.
Ngọc sức ở lầu hai, chỉ có chưởng quầy mới có quyền lợi mua bán.
“Lạc phu gia, đã lâu không thấy ngươi lại đây.” Chưởng quầy là một người trung niên khôn khéo, nhìn thấy Lạc Tịch ngồi trên ghế vẻ mặt sung sướng, liền tươi cười đến gần.
“Vương chưởng quầy, đã nhiều ngày không gặp, thật là càng ngày càng lạnh lẹ.” Lạc Tịch đứng dậy, hướng Vương Chí mỉm cười.
“Nhờ phúc nhờ phúc.” Vương Chí cười, “hôm nay không biết Lạc phu gia đến, là muốn mua loại ngọc gì?”
Lạc Tịch cười nói: “Cài này phải xem Vương chưởng quầy đề cử, lễ vật này là thọ lễ đưa cho lão thượng thư nhà lễ bộ thượng thư, không biết Vương chưởng quầy có đề cử nào tốt không?”
An Á Phi ở một bên nhìn hai người  có qua có lại, cũng không định xen mồm.
Vương Chí thấy có một công tử im lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt lạnh nhạt, lại thấy Lạc Tịch ở một bên không có ý tứ giới thiệu, đương nhiên cũng không chủ động đi tìm hiểu.
“Một khi đã như vậy, Lạc phu gia ngươi tới thật là đúng lúc, hai ngày trước trong tiệm chúng ta có nhập vào một lô ngọc sức, trong đó có một thứ có thể khiến ngươi vừa lòng.” Nói xong liền mở cửa gỗ ra, đi vào bên trong, không lâu sau liền bưng một cái mâm đi ra, bên trên để ba bốn hòm gỗ điêu khắc tinh xảo.
“Lạc phu gia nhìn xem, có vừa lòng hay không.” Vương chỉ mở ra bốn hòm, bên trong có vài món ngọc sức chạm trổ phức tạp hiện ra trước mặt An Á Phi và Lạc Tịch.
Vừa thấy vài món ngọc sức này, mắt Lạc Tịch liền sáng ngời, giơ tay cầm lấy một khối ngọc tạo hình hoa trong trăng tinh mĩ trong hộp thứ hai, “Tạo hình hoa trong trăng này, nhất định là một sư phụ chạm ngọc tạo ra.”
Hoa trong trăng bị Lạc Tịch cầm ở trong tay, được tạo thành từ một loại ngọc băng thượng đẳng, hoặc là trái ngược với ba khối ngọc khác mà nói, loại ngọc băng này có chút không đủ lấp lánh, nhưng mà tạo hình hoa trong trăng này, liền làm cho loại ngọc băng này tăng lên vài bậc, nhất là những cánh hoa rõ ràng trên đóa hoa kia, trong suốt long lanh, cùng với tên hoa trong trăng quả thực là rất hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Vương Chí ở một bên cười thực vừa lòng.
Lại cầm ở trong tay nhìn kĩ, càng xem càng vừa lòng: “Vương chưởng quầy, lô vật phẩm trang sức này của ngươi, lại dùng không ít loại ngọc băng này, có thể thấy được sư phụ khắc ngọc, đối với loại băng ngọc này rất là yêu thích.”
Vương Chí nghe được lời hắn nói, cười gật đầu, “Nói vậy vừa rồi Lạc phu gia nhất định đã đi qua cửa hàng trang sức bạc, nhạn lực của Lạc phu gia vẫn tốt như thế, gần đây trong cửa hàng có vài vật phẩm trang sức, đều là tác phẩm của vị sư phụ kia.”
Thì ra vừa rồi hai người mua ở cửa hàng trang sức bạc kia, cũng là một trong những chi nhánh của lầu bảo ngọc.
An Á Phi cúi đầu nhìn ba hòm ngọc sức khác, nhìn cách chế tác và chất ngọc, đều là tốt nhất, mua một cái cũng không sai. “Kiện trên tay ngươi không thích hợp làm lễ vật.”
Lạc Tịch hì hì cười, “Tiểu Phi nhìn ra rồi, đây là ta để cho chính mình.” Nói ra lời này, Lạc Tích một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
An Á Phi nhìn hắn một cái, “Không phải là đi chọn lễ vật cho lão thượng thư sao?”
Lạc Tịch cúi đầu nhìn ngọc sức hoa trong trăng trên tay, cười nói: “Chọn thọ lễ nhất định phải chọn, tùy tiện chọn là được, dù sao ngọc sức trong bảo ngọc các, tùy tiện chọn một kiện cũng có thể lấy ra làm thọ lễ.”
Vương Chí đứng ở một bên co rút khóe miệng, tự động làm như không nghe được lời nói vừa rồi. Có đôi khi, lúc này quá thông minh, cũng không phải việc tốt.
An Á Phi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ ba hòm khác, “Đều mua đi, ba thứ này ngươi lấy làm tặng lễ cũng không tồi.”
Lạc Tịch cũng không nhiều lời, kêu Vương Chí đem bốn hòm ngọc sức này đều bao lại, trực tiếp đưa đến Lục phủ.
Hai người ở trên đường đi dạo một vòng, mua không ít đồ chơi, chủ yếu là Lạc Tịch mua, An Á Phi ở một bên nhìn, thỉnh thoảng cho vài câu ý kiến, thấy được thứ mình thích hoặc là vừa ý, hắn cũng không khách khí mua.
Cho đến khi chạng vạng, hai người mới chưa thỏa mãn trở về Lục phủ.
Chính là hai người vừa mới trở lại Lục phủ, tâm tình đi dạo phố thật là tốt khi nhìn thấy người đang ngồi ở đại sảnh, liền biến mất sạch sẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.