Tới gần giữa trưa, một hàng hai chiếc xe ngựa, mười người mới tới trấn Mai.
Trong trấn nhỏ, cách không xa lại trồng một gốc mai, nhìn rất phong nhã, ở trên đường khiến mọi người chú ý tới, không phải tảng đá ở ngã tư đường kia, trái lại ở hai bên đường ngã tư đường còn có một cây mai chưa nở.
“Nếu là mùa đông thì tốt rồi.” Ngồi trong xe ngựa, nhìn cây mai ngoài cửa sổ chậm rãi lùi lại phía sau, An Á Phi cảm khái lên tiếng.
Lục Hàn Tình nhẹ nhàng vân vê một sợi tóc đen ở trong tay, tinh tế cảm thụ cảm giác mềm mại ở trong tay, “Phi nhi nếu thích, chúng ta có thể đi gấp trở về xem.”
An Á Phi nâng cằm nói, “đáng tiếc.”
Lục Hàn Tình nhếch mày, “đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc nơi này không có tuyết rơi, hoa mai nở, cuối cùng lại thiếu chút khí phách ngạo hàn.” Tinh thần An Á Phi hơi hơi bay xa, trong đầu tưởng tượng trấn nhỏ này phủ đầy tuyết trắng, màu trắng tô điểm lên những cây hoa mai.
“Ngoài Lạc thành có một tòa trang viên, tên là Mai viên, hằng năm trời đông giá rét khi có tuyết đầu mùa, Mai viên sẽ mở cửa cho người ngoài vào, đến lúc đó chúng ta còn chưa trở về, ta liền mang Phi nhi đi thưởng mai.” Làm cho tóc đen mềm mại quấn quanh ở trong ngón tay của chính mình, Lục Hàn Tình ôn hòa nói.
An Á Phi nghiêng đầu nhìn qua, “Ngươi không phải là đã sớm tính toán tốt rồi đi?”
Hiện giờ là gần tháng mười, trên đường đi mất nửa tháng, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-di-the-chi-dien-vien-ki/1590689/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.