Vừa đến trường liền thấy Xuân Dương cười ái muội với anh, hỏi:
“Ê, Cẩu Đản, đêm hôm đó quần lót có ướt không?”
Nghe xong lời này Trần Hạ Sinh liền tò mò hỏi:
“Cái gì ướt?”
“…” Xuân Dương cúi đầu lầm bầm vài tiếng, hiển nhiên không biết nên nói như thế nào, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Chính là thứ dính dính trong đó đó.”
Trần Hạ Sinh hiểu ra, Xuân Dương sớm biết điều này đã xảy ra với anh nên Trần Hạ Sinh cũng thẳng thắn: “Ướt. Mày cũng vậy hả?”
“Đúng vậy.” Xuân Dương gật gật đầu, hỏi “Mày nằm mơ thấy gì?”
“…”
Không đợi Trần Hạ Sinh nói chuyện Xuân Dương liền vội vàng bổ sung: “Mơ thấy ai?”
Trần Hạ Sinh nghĩ nghĩ tính nói là mơ thấy Thẩm Thiên Úc, nhưng không biết vì sao anh không nói ra mà hỏi ngược lại: “Mày cũng ra đúng không? Mày nói tao nghe trước lát tao nói lại cho mày?”
“Hắc hắc hắc…” Xuân Dương nghiêng đầu không trả lời mà vỗ lưng Trần Hạ Sinh “Mày mơ thấy ai chính là thích người đó. Tao không nói cho mày biết, mày cũng có thể không nói cho tao nghe.”
Trần Hạ Sinh có chút kinh ngạc nhìn cậu ta, hỏi: “Thích? Thích kiểu nào? Giống như —— tao thích em tao đó hả?”
“Không phải, là kiểu thích của ba mày đối với mẹ mày, cái loại muốn kết hôn với nhau ý.”
Trần Hạ Sinh càng chấn kinh, sao lại vậy? Dựa theo lời của Xuân Dương, đáng lẽ Trần Hạ Sinh mơ thấy một cô bé nào đó, nhưng —— sao anh lại mơ thấy Thẩm Thiên Úc a.
Không đợi Trần Hạ Sinh hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-nong-gia/93354/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.