Nhưng Thẩm Thiên Úc còn chưa kịp cùng Trần Hạ Sinh nói chuyện tử tế, chính mình đã không chịu nổi. Thẩm Thiên Úc tâm tình nôn nóng, nhịn không được lăn qua lộn lại, lúc chán nản nhất lại thình lình ngẩng đầu đập trúng vào ván giường một cái, cổ đau không chịu nổi.
Thẩm Thiên Úc thống khổ ôm lấy cổ, thẳng ngốc ngốc nằm ở trên giường, y chang cái xác chết chờ Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên trở về.
Trở về trước nhất là Vưu Kim Liên, vừa thấy bộ dáng con mình nằm ở trên giường liền sợ ngây người, nhanh chóng cho hắn mặc quần áo, muốn dẫn hắn đi xem bệnh.
“Anh con đâu?” Thẩm Thiên Úc đứng lên một cách khó khăn. Hắn bị sái cổ rất nghiêm trọng, bây giờ cả quay đầu cũng không thể, “Để anh ấy theo giúp con là được rồi, mẹ đi nấu cơm đi.”
“Này……” Vưu Kim Liên suy nghĩ một chút, đơn giản nói, “Đi đi. Để bác sĩ Vương chữa cho con. Lần trước cổ mẹ bị đau, chính là ông ấy xoa bóp cho mẹ, tay nghề rất tốt. Cũng đừng để những người mới học nghề trị cho con.”
“Ân.”
Trong thôn có ông cụ chuyên chữa trị trật đả và tổn thương, nghe nói tay nghề là tổ truyền, đã truyền bảy tám đời. Đến đời bác sĩ Vương, vì có tay nghề vững vàng, người xem bệnh đến càng ngày càng nhiều. Mà bác sĩ Vương cũng không có con cháu, bất đắc dĩ đành tìm hai ba người học nghề. Người mới học nghề thì xem bệnh cho người ngoài thôn, bác sĩ Vương chỉ quan tâm đến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-nong-gia/3276252/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.