Nếu nói Vưu Kim Liên là một nữ nhân tâm địa khó lường, đặc biệt mạnh mẽ, một quả phụ phải nuôi nấng một đứa con trai lớn lên, thì làm sao không hung hãn cho được? Bộ dạng của cô rất dễ nhìn đàn ông trong thôn ai cũng tơ tưởng đến, nhưng người trong thôn không ai dám chọc đến cô, bởi vì tính cô rất lớn, hầu như không sợ gì cả. Khi Thẩm Kiện chết, cô gần như điên mất, có đôi khi sẽ thấy cô nằm bên cạnh phần mộ của Thẩm Kiện.
Phải biết, người trong thôn rất mê tín, mộ phần là nơi mà những người khỏe mạnh cũng không dám đi.
Cô mạnh mẽ, nhưng Thẩm Thiên Úc chính là trái tim của cô, cô tuyệt đối sẽ không để ai ức hiếp con trai mình, cô đặt con trai vào lòng nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào.
Nhưng từ khi Trần Hạ Sinh đi khỏi con trai liền tiều tụy đi rất nhiều, bắt đầu không thích nói chuyện chỉ chuyên tâm vào học hành. Thành tích càng ngày càng tốt nhưng cả người đã gầy đi, khiến Vưu Kim Lòng rất đau lòng, chân tay luống cuống đi tìm lão nhân đã từng chữa bệnh cho Thẩm Thiên Úc, ông ta nói sẽ không có chuyện gì cứ chờ hắn thi xong rồi dẫn hắn đi tìm Trần Hạ Sinh là được. Nhưng trước khi thi không được nhắc đến Trần Hạ Sinh, cứ để đứa nhỏ này tĩnh tâm học hành.
Vì thế Vưu Kim Liên vừa lo lắng nhìn con trai ngày càng gầy yếu, cũng không nhắc đến Trần Hạ Sinh.
Chờ thi xong, câu đầu tiên hắn nói là muốn đi tìm anh họ.
Vưu Kim Liên có chút khổ sở, cô phát hiện mình thế mà ăn dấm của một đứa bé.
“Đi đi, ngày mai con đi đi.” Vưu Kim Liên sờ sờ tay Thẩm Thiên Úc nói.
Thẩm Thiên Úc không cho Vưu Kim Liên giúp mình thu dọn, nói ‘con tự làm’ sau đó vui vẻ nói:
“Mẹ, đi cùng con nhé? Chúng ta cùng nhau đến đó, anh ấy khẳng định sẽ rất cao hứng.”
“Sao?” Vưu Kim Liên bất khả tư nghị mà nói “Mẹ đi làm gì? Con tự đi không được rồi sao?”
“Sao con có thể để mẹ ở nhà một mình được?” Thẩm Thiên Úc cũng nói “Đi với con, đã lâu mẹ không ra ngoài thư giãn rồi.”
Vưu Kim Liên ôn nhu nhìn đứa con đã cao gần bằng mình, một thời gian rất lâu mới ‘ân’ một tiếng.
Hai người bọn họ vừa đến nhà liền thu dọn hành lý, bởi vì thời gian gấp gáp nên không kịp đến nhà thôn trưởng gọi điện thoại cho Vưu Kim Cần, cứ nghĩ đi qua như vậy cũng sẽ có chỗ ở.
Lúc hai người vừa muốn xuất phát thì Thẩm Thiên Úc đột nhiên chạy về phòng, mở tủ Vưu Kim Liên lấy bao thuốc ra, đó là thuốc bao tử của Vưu Kim Liên mỗi ngày đều phải uống, Thẩm Thiên Úc biết rõ liều lượng nên đổ vào trong tay đếm hai lần, sau đó bỏ vào một cái bình thuốc không rồi mới xuất môn.
Lúc thi xong chỉ mới bốn giờ hơn, khi ra cửa là năm giờ, năm giờ rưỡi ngồi xe rời thôn, bảy giờ đến nhà ga.
Hai người mua một tô cháo bát bảo ăn cùng với mấy cái bánh mỳ ở trong nhà, vui vẻ chờ đến thời gian lên xe.
Từ đây đến chỗ của Vưu Kim Cần gần mấy trăm km, mua vé lúc này cũng có thể ngủ lại một đêm, ngày mai tỉnh dậy cũng đã đến nơi.
Thẩm Thiên Úc ra bên ngoài rót một ly nước ấm cho Vưu Kim Liên uống thuốc, sau đó lẳng lặng ngồi bên cạnh cô không nói lời nào.
Hai người bọn họ đều mua ghế cứng, không biết phải ngủ như thế nào. Nhưng Thẩm Thẩm Thiên Úc cảm thấy hưng phấn dị thường, lúc ngồi xuống mới phát hiện tay mình vẫn luôn nắm chặt, còn ẩn ẩn phát run.
Đã hơn một năm không thấy Trần Hạ Sinh, Thẩm Thiên Úc cũng biết mình và đối phương giống nhau, luôn tưởng niệm về đứa nhỏ sớm chiều ở chung.
Vưu Kim Liên nhìn đứa con của mình vui vẻ trong lòng cũng thoải mái, uống thuốc xong liền mơ màng đi vào giấc ngủ, cô tựa vào vai con trai cảm giác an tâm như đang tựa vào thân thể của Thẩm Kiện.
Một đêm cứ thế trôi qua, lúc lên xe là tám giờ hơn thì chín giờ ngày hôm sau mới đến. Buổi tối Thẩm Thiên Úc quá hưng phấn hắn nghĩ mình sẽ bị mất ngủ, nhưng dù ngồi trên ghế cứng cũng ngủ rất ngon, vừa mở mắt liền thấy chân trời ửng đó, mặt trời sắp lên.
Vai Thẩm Thiên Úc đau không chịu được bởi vì Vưu Kiêm Liên vẫn tựa lên vai hắn, hắn nhẹ nhàng nâng đầu Vưu Kim Liên để lên lưng ghế, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.
Trong thùng xe rất chật chội, trên thảm xe còn có nước tiểu của mấy đứa con nít, tản ra một mùi gay mũi khó ngửi. Thẩm Thiên Úc bịt mũi khi đi qua chỗ đó, quay kiếng xe xuống hít sâu một hơi.
Hắn cũng không sợ chịu khổ, khi Thẩm Thiên Úc trọng sinh đến cái ngôi nhà này, chỗ không thích ứng được chính là toilet. Chính xác là dưới WC đạo một cái hố, thải phân vào trong đến giờ sẽ có người trong thôn đến dọn dẹp.
Mùa đông thì được, đến mùa hè thì mùi vị đó ai cũng không chịu nổi.
Nhưng dù ở trong điều kiện khó khăn như vậy, Thẩm Thiên Úc vẫn muốn ở lại, hắn luyến tiếc Vưu Kim Liên, luyến tiếc Trần Hạ Sinh, luyến tiếc mỗi một người thật lòng thương hắn.
Lại hít sâu một hơi, nhìn mặt trời sắp ló dạng cuối chân trời, xoay người đi rửa mặt.
Lúc trở lại thùng xe Vưu Kim Liên vẫn còn đang ngủ, trong xe nóng bức đến độ khiến người khác khó có thể nhẫn nại, trên người Thẩm Thiên Úc chảy không ít mồ hôi, hắn lấy một cái khăn mặt đi thấm ướt, sau khi sau sạch thân thể mới quay lại.
Trong lúc ngủ Vưu Kim Liên cũng chảy đầy mồ hôi, Thẩm Thiên Úc lau mặt và trán cho cô, tuy động tác rất nhẹ nhưng Vưu Kim Liên vẫn bị đánh thức.
“Mấy giờ rồi?”
“Mới sáu giờ thôi, mẹ thu dọn một chút đi, có lẽ đến sớm hơn lộ trình.”
“Ân.” Vưu Kim Liên trả lời.
Kỳ thật đồ đạc hai người mang theo cũng không nhiều, vốn chỉ muốn lên đó dẫn Trần Hạ Sinh về là được, Thẩm Thiên Úc hỏi ý kiến của Vưu Kim Liên cô cũng đồng ý để Trần Hạ Sinh về ở. Nhưng nguyên nhân ‘Sắp đến mùa thu hoạch, cần phải có con trai về giúp đỡ’ thì Vưu Kim Liên sẽ không nói ra miệng.
Xe lửa quả nhiên đến sớm, chỉ mới tám giờ hơn đã đến nơi, Thẩm Thiên Úc nhìn dòng người chen chúc bỗng nhiên không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi ra ngoài, không quên cầm tay Vưu Kim Liên.
Xuống xe rồi thì hai người dựa theo địa chỉ Vưu Kim Cần đã cho, đi tìm vài người hỏi đường cũng dễ dàng tìm được xưởng trang phục của Vưu Kim Cần.
Xưởng trang phục của Vưu Kim Cần không lớn cũng không nhỏ nhưng đến cái quạt cũng không có, đi vào bên trong đều là nhiệt khí. Thẩm Thiên Úc nhìn xung quanh phát hiện Trần quả phụ không ở đây, chỉ có mình Vưu Kim Cần đang ở trần, một tay cầm giấy các-tông một tay cầm ống nghe gọi điện thoại.
Dù điện thoại rất mắc nhưng vì làm ăn Vưu Kim Cần đã cài một bộ.
Bởi vì xưởng trang phục mở cửa nên hai người trực tiếp đi vào. Vưu Kim cần nói chuyện rất chuyên chú, không phát hiện hai người đi tới. Lúc xoay người còn bị giật mình, trừng mắt ống nghe còn bị rơi xuống.
“Sao hai người lại ở đây?” Vưu Kim Cần ngây ra như phỗng, nửa ngày mới nhớ tới mình đang nói chuyện điện thoại. Vội vàng nói với đối phương ‘Tôi có chút việc, xin lỗi, cúp máy trước.’
Cúp điện thoại xong Vưu Kim Cần ngượng ngùng dùng tay cọ cọ quần, cầm lấy hai cái áo lót để trên ghế vừa mặc vừa hỏi:
“Sao hai mẹ con lại đến đây? Bọn em còn tính đợi Hoa Nha thi xong thì đến xem nó. Nhưng mà công chuyện có chút gấp, tính ngày mai mới về kết quả hai người đến đây trước.”
Thẩm Thiên Úc không trả lời câu hỏi của Vưu Kim Cần, ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, hỏi:
“Anh con đâu? Sao anh ấy không ở đây?”
“Chiều mai nó mới về. Nếu không phải do Cẩu Đản chậm chạp, tối hôm qua bọn chú đã đi tìm hai mẹ con con rồi.” Vưu Kim Cần cười nói, đột nhiên sờ đầu Thẩm Thiên Úc, nói “Hoa Nha của chúng ta trưởng thành rồi, ai u, còn đẹp trai nữa.”
Thẩm Thiên Úc gật gật đầu, vừa muốn nói gì đó đã bị Vưu Kim Cần đánh gãy.
Vưu Kim Cần nói: “Nhớ Cẩu Đản nhà cậu không? Thằng nhóc đó cả năm trời chưa về đây, bọn cậu vội quá cũng không có thời gian nhìn nó. Hay là cậu đưa địa chỉ cho con, con đi tìm nó trước nhé?”
“Được không?” Thẩm Thiên Úc hỏi.
“Đương nhiên được, công việc của Cẩu Đản cũng đã sắp làm xong, con tìm được đường thì cứ đi đi.” Vưu Kim Cần đốt thuốc, nhấc tay lau đi mồ hôi trên đầu nói “Mẹ con mệt nên ở lại chỗ này đi. Hai chị em cậu đã lâu chưa nói chuyện, Hoa Nha tự mình đi nhé.”
Thẩm Thiên Úc mới biết cậu hai muốn để mình đi, bởi vì cậu ấy có chuyện nói với Vưu Kim Liên.
Hắn dựa theo địa chỉ cậu hai đưa và một vài tin tức quan trọng, nhân lúc trời còn sớm lên xe bus đi tìm Trần Hạ Sinh.
Tìm hai giờ cũng đến chỗ Trần Hạ Sinh làm công, nhưng người nọ nói không biết Trần Hạ Sinh, cũng không biết có người gọi là ‘Cẩu đản’.
Thẩm Thiên Úc không tin, tiếp tục hỏi:
“Không sao? Anh cứ cẩn thận nghĩ lại, người đó cũng cao như tôi, da đen mắt lớn lông mày thô, rất hoạt bát, anh chưa thấy qua sao?”
“Cậu nói như vậy…” Người nọ kẹp điếu thuốc trong tay nói “Đứa bạn trước kia của Xuân Dương có chút tương tự, nhưng nó không làm ở đây, tôi cũng không biết cậu ta đi đâu.”
Thẩm Thiên Úc trong lòng ‘Lộp bộp’ một tiếng, hỏi:
“Vậy anh biết Xuân Dương ở đâu không?”
“Biết, cậu thấy căn phòng đằng sau không? Cậu ta đang ngủ ở trong đó —— “
Người nọ còn chưa nói xong Thẩm Thiên Úc liền vội vàng ‘Cám ơn’, ngắt lời hắn, đi theo con đường hắn đã chỉ.
Trong phòng có một thanh niên trẻ tuổi cởi trần, trên mặt bị một tờ báo che lại như thật sự đang ngủ. Nhưng Thẩm Thiên Úc không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp cầm tờ báo trên mặt người nọ lên.
Người nọ bị đánh thức nên rất tức giận, thở phì phì ngồi dậy, hùng hổ nói:
“Ai a?!”
“Xuân Dương ca, là em.” Thẩm Thiên Úc nhìn thấy hắn run sợ một chút, cũng không có thời gian nói chuyện cũ chỉ hỏi: “Anh biết anh em hiện giờ ở đâu không?”
Xuân Dương đứng dậy tựa hồ như chưa tỉnh ngủ, mắt híp lại cẩn thận đánh giá Thẩm Thiên Úc, nói:
“A, là cậu hả. Cậu tìm Cẩu Đản?”
“Ân.”
Xuân Dương rất khó chịu khi phát hiện Thẩm Thiên Úc đã cao hơn mình, rõ ràng trước kia lùn lùn mềm mềm mặt còn xinh hơn cả con gái. Thế mà chỉ vài năm không gặp đã cao như vậy, nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
Vì thế Xuân Dương lại ngồi xuống, nói:
“Cậu tìm anh cậu phải không? Cũng được, tôi có thể dẫn cậu đi.”
“Nhưng cậu phải đồng ý đến đó mới được, tôi sợ cậu đến nơi đó sẽ giận tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]