Vưu Kim Liên nóng nảy đập bàn, nhảy xuống giường lướt đến trước mặt Vưu Kim Cần, dùng âm thanh mà rống:
“Kim Cần, lúc ấy chú nói như thế nào? Chú nói khi Hoa Nha lên trung học sẽ đem tiền về. Người một nhà chị không muốn tính lời lãi với chú, nhưng chú cũng không thể không trả tiền vốn? Làm người không thể không có lương tâm như thế, chú khi dễ hai mẹ con chị sao, không muốn cho con chị đi học sao?” Vưu Kim Liên giận đến cả người phát run, nói tiếp “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, chú thấy tôi giống thỏ lắm sao? Đến lúc liều mạng thì cá chết lưới rách, chú cũng không có gì tốt?”
Vưu Kim Cần hốc mắt đã có chút ướt át, nói: “Là em có lỗi với chị. Nếu có tiền, em sẽ trả ngay. Em thật sự đã đập nồi bán sắt … Không gạt chị, em, con em đến tiền mua sữa bột cũng không có … Thật sự, em không có tiền.”
Vưu Kim Cần vừa nói vừa lau nước mắt, cúi đầu không muốn cho cô nhìn thấy đôi mắt đã đỏ bừng của mình.
Vưu Kim Liên sửng sốt, cô lần đầu tiên nhìn thấy đứa em này khóc, còn khóc đến thương tâm như vậy.
Vưu Kim Cần giơ tay lên để Vưu Kim Liên nhìn, đồng thời nói: “Chị tưởng em không muốn trả tiền sao? Em không muốn cho cháu em đi học sao? Thành tích Hoa Nha tốt như vậy, về sau nhất định sẽ thi đỗ đại học, sao em có thể hại nó … Em vì không muốn hại nó, nên hôm nay mới đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-nong-gia/3276243/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.