.....
Trong một vùng sa mạc mênh mông rộng lớn, ánh nắng chói chang gay gắt khiến lớp cát dưới chân nóng bỏng. Trên dãy cát trải dài không có điểm dừng, một cô gái nhỏ đang lê đôi chân lững thững đi trên đó, lòng bàn chân đều phồng rộp lên vì nóng, không ai khác cô gái đó chính là Hách Liên Mạc Hân.
Hách Liên Mạc Hân đi từng bước trên những lớp cát nóng, mồ hôi rịn ra trên trán rồi nhỏ xuống cát, nhưng chỗ nước nhỏ xuống lại lập tức khô rang vì quá nóng.
Cô đi mãi, đi mãi, tự nhiên sao lại nóng thế này, nhìn lại phía sau, rồi phía trước, bên trái, bên phải, là lửa, tất cả đều là lửa cháy. Hách Liên Mạc Hân kinh hãi, khuôn mặt tái mét..cô lẩm bẩm..
"Đây là đâu? Là sa mạc, hay là địa ngục, cô đang ở địa ngục rồi sao? Sao lại có nhiều lửa thế này ?" Hách Liên Mạc Hân hoảng sợ vội bỏ chạy thật nhanh.
Nhưng càng chạy, lại càng không thể thoát ra khỏi biển lửa đó..Những ngọn lửa kia như có chân vậy, dù cô chạy đến bán sống, bán chết, chúng vẫn không ngừng đuổi theo cô, bám vào váy áo của cô rồi cháy rực lên.
Trong cơn hoảng loạn, Hách Liên Mạc Hân gào khóc nức nở, da thịt bị lửa cháy xém, bỏng đến đau rát nhức nhối, đau đớn muốn nứt toạc cả da đầu. Cô kêu cứu, nhưng không có ai đến cả..
Vừa đau, vừa sợ hãi, miệng cô lẩm bẩm không ngừng,
"Tử Thiên, cứu em, anh Tử Thiên, cứu em..."
Cô gái nhỏ bỗng hét lên thất thanh..."Aaaa..."
"Mạc Hân ! Mạc Hân !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/187646/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.