Trời dần về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả một mảng...Những tia nắng cuối ngày đang dần tắt.
Tại khoa sản, phòng nào cũng là tiếng khóc của trẻ sơ sinh...oe..oe...ồn ào phiền não..
Nhưng tại căn phòng của Hách Liên Mạc Hân nằm. Thì hai đứa bé con của cô lại chẳng khóc, hai đứa nằm cạnh nhau, mắt thao láo nhìn không trung, nhìn cái thế giới sáng láng bởi ánh đèn kia...cánh tay ngắn cũn hua hua lên chơi cùng nhau..có vẻ như rất hứng thú.
Hai đứa bé ngây ngô, giống nhau như đúc.... thường thì trẻ sơ sinh mới sinh ra, nhìn đều giống nhau. Nhưng hai bảo bảo nhà Lục Minh lại khác, chúng tuy nhỏ, nhưng hai cặp mắt kia lại vô cùng có thần, giống hệt cha chúng.
Có thể nói, nếu nhìn vào ánh mắt non nớt của hai đứa bé, mọi người liền có thể nhìn ra, gương mặt của Tử Thiên, cha hai đứa nhỏ.
Trong phòng, chỉ có hai đứa bé và Mạc Hân. Cha mẹ Lục và Cha mẹ Hách đều ra ngoài để đón ông bà cố hai bên của hai đứa bé và đám Triển Hoằng, A nguyệt.
Mạc Hân đã tỉnh từ trưa, cô không muốn đối mặt với mọi người nên là đợi bố mẹ hai bên và đám Triển Hà rời đi. Cô mới mở mắt ra. Nằm suy nghĩ miên man. Lòng buồn vô hạn. Hai mắt đỏ hoe.
Cô nhớ tới câu nói của anh lần cuối ở trận hỏa hoạn. "Ngoan, chờ anh, anh nhất định sẽ quay trở lại.."
"Haa...Tử Thiên, anh là đồ nói dối, anh là đồ thất hứa...em hận anh..hức.. hức. " Mạc Hân lẩm bẩm, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nhòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/1474586/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.