Sau khi lên xe, Lâm An vừa lái xe vừa len lén nhìn thiếu gia nhà mình. Cậu hỏi :
Lục Tổng, anh không giúp Tiết Phong kia sao?
Lục Minh Tử Thiên nhìn Lâm An, anh nở nụ cười nhạt rồi nói.
"Sao tôi phải giúp anh ta, cậu có biết Tiết Phong, anh ta chính là lão đại của cả một Hắc Bang ở Mĩ không?"
"Hả? Lão đại sao?" Lâm An kinh hãi, mẹ ơi, thảo nào mà nhìn anh ta lại đáng sợ đến vậy.
"Lục Tổng, vậy anh không sợ Tiết Phong trở mặt sao?" Lâm An hỏi.
Haha...Lục Minh Tử Thiên cười phá lên.
"Sợ, tôi việc gì phải sợ. Tiết Phong đó, tôi quá hiểu anh ta, anh ta khi chưa đạt được mục đích, thì anh ta sẽ không từ bỏ đâu....tôi chắc rằng anh ta sẽ còn tìm đến tôi. Chậc..xem ra, tôi và cậu phải đến Âu Thị một chuyến rồi."
"Lục Tổng à, sao phải đến Âu Thị. Chẳng phải anh nói, Âu Thị và Lục Thị là nước sông không phạm nước giếng sao?"
Tử Thiên thở dài. "Cái tên nhóc này, cái gì cậu ta cũng làm tốt, chỉ mỗi chỉ số IQ là thấp."
"Đồ ngốc cậu chẳng hiểu cái gì? Ý tôi là nếu chúng ta không đến Âu Thị xem xét tình hình thì tôi chắc rằng, với tính cách của Tiết Phong, anh ta chắc chắn sẽ gây thù chuốc oán với lão già kia, mà tôi khi nãy đã hứa sẽ đứng phía sau bảo hộ cho anh ta, thế cho nên nếu như Âu Dương Bửu ra tay với anh ta, thì tôi buộc phải ra mặt. Cậu đã hiểu chưa?"
Lâm An ngẩn người, ra là vậy. Chợt suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-lan-nua-quyen-2/1474575/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.