Chương trước
Chương sau
Hơn nửa tiếng trôi qua, lúc này ngoài trời có lẽ đã tối rồi, nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ. Có lẽ A Nguyệt không đến kịp, đành phải đối mặt trực diện vậy.
" Triển Hoằng, chúng ta đi. "
Tử Duệ bình tĩnh ra lệnh, thật ra việc A Nguyệt không tới kịp cũng nằm trong suy đoán của anh. Vì đoạn đường hầm cao tốc này căn bản cách quá xa trung tâm triển lãm.
" Không được, hai người chờ thêm một lúc nữa được không? " Chu Thanh Vũ vội ngăn lại.
" Tiểu Vũ, chúng ta không phải kẻ hèn nhát, hơn nữa nếu cứ ngồi trong này, chúng ta không chết vì bị hạ thủ cũng chết vì ngộp, phải hạ được đám người đó, để nhanh chóng ra ngoài. " Tử Duệ nghiêm túc giải thích cho cô vợ nhỏ của anh.
Nhưng hai người..ứm..cô bị anh chặn miệng rồi hôn cô thật lâu, anh nói :
" Được rồi, yên tâm anh nhất định không sao! Anh còn có Triển Hoằng nữa mà. " Nói rồi anh cởi áo khoác đã được lau sạch vết máu của mình mặc vào người cô.
" Thiếu phu nhân, cô yên tâm tôi sẽ không để thiếu gia chịu một chút tổn thương nào? " Triển Hoằng vừa cười rồi vừa an ủi thiếu phu nhân nhà mình.
Lúc mở cửa xuống xe, Tử Duệ lại dặn :
"Tiểu Vũ, bất kể chuyện gì xảy ra, em tuyệt đối không được xuống xe có biết chưa, hứa với anh có được không?
Cô gật đầu, " anh và Triển Hoằng cũng phải cẩn thận đó " cánh cửa xe được đóng lại, ngăn ra hai không gian, trong xe Chu Thanh Vũ nhất định sẽ an toàn nhưng bên ngoài, Triển Hoằng và Lục Minh Tử Duệ phải đối mặt với sự nguy hiểm.
Chu Thanh Vũ ngồi trong xe dõi theo thân ảnh kia, bên ngoài tuy ánh đèn chiếu không sáng cho lắm, nhưng cô vẫn nhìn thấy khá rõ mọi thứ, thật không hiểu sao tim cô cứ run lên bất an thế này, lẽ nào..
" Không, nhất định không có việc gì đâu, nhất định anh sẽ quay lại, anh không bao giờ nói dối cô đâu " Chu Thanh Vũ tự trấn an mình...
Bên ngoài, sau khi xuống xe, Tử Duệ và Triển Hoằng cùng không hẹn mà nhìn nhau, rồi ra hiệu gật đầu đã hiểu .. hai người đều đồng thanh nói :
" Chúng ta cần khống chế Phó Khải trước. "
Hai người tiến về phía đám người ngày một gần hơn. Cả bọn người như nghe thấy co người đi tới, một gã trong đám nói khẽ vào tai Phó Khải :
" Anh Khải, có người tới, nhưng chưa biết là ai cả? "
Dập điếu thuốc trong tay, hắn ta cười lạnh. " Lục Minh Tử Duệ, cuối cùng tao cũng chờ được mày. "
" Phó Khải hắng giọng, bọn mày ra đây hết cho tao, con mồi của chúng ta đến rồi. "
Quả nhiên như Tử Duệ đoán, phải đến một trăm tên đứng sau Phó Khải. Khi anh và Triển Hoằng tới trước đám người, vẫn không thấy bọn chúng lôi súng ra, vậy có nghĩa là bọn chúng sài dao, hoặc mã tấu mà thôi. Nhưng tại sao lại không dùng súng, hơn nữa lại phải cử tới cả trăm tên tới đây để giết anh, hay lão già Nam Cung Thành kia còn có ý đồ khác?
" Cố nhân, thật lâu rồi mới gặp mặt nhỉ ? Còn nhớ người quen sao? "
" Triển Hoằng!! "
Phó Khải gằn lên giọng đầy phẫn uất, năm đó nếu không phải do Triển Hoằng thì gương mặt của hắn làm sao lại có vết sẹo to đó được.
Nhìn chằm chằm vào Triển Hoằng, hắn lạnh giọng hỏi :
Có phải chính mày đã hủy đi gương mặt của Nam Cung tiểu thư hay không?
Hahaha..Triển Hoằng cười phá lên, anh nói :
" Ồ ! Mày nói con đàn bà có bản tính không giống người đó sao? Chanh chua, thô tục, lại quá kiêu căng, mồm miệng lại thô tục, bẩn thỉu, tao..chỉ là cảnh cáo nhẹ cô ta thôi. "
" Ngay cả một cô gái tay không tấc sắt mày cũng xuống tay..còn đáng là đàn ông? " Phó Khải lên giọng chất vấn.
Nghe vậy, Triển Hoằng chỉ thẳng vào mặt Phó Khải, anh nói rõ ràng từng chữ một :
" Phó Khải, mày nghe cho rõ đây : Triển Hoằng tao cho đến lúc chết đều sẽ chỉ xem trọng chủ nhân của tao. Bất kể kẻ nào, cho dù là phụ nữ nếu buông lời xúc phạm đến người tao kính trọng đều sẽ " CHẾT "
Tử Duệ kéo Triển Hoằng lại, anh nghiêm giọng :
" Không cần nhiều lời với loại người như hắn. "
Anh nhìn Phó Khải, ánh mắt đầy rét lạnh khiến hắn ta có chút e sợ. Phó Khải nghĩ thầm :
" Tên thiếu gia nhà họ Lục này quả nhiên không phải người tầm thường, hắn nhất định còn tài giỏi và xuất chúng hơn những gì mà mình biết. "
Rất may là Lão chủ nhân đã chuẩn bị trước, biết được hôm nay hắn ta tham dự hội nghị triển lãm, nhất định sẽ không mang theo súng, cho nên bọn họ chỉ cần mang loại vũ khí khác là được vì nếu dùng súng, sẽ gây ra kinh động.
Xét về thân thủ, Phó Khải chỉ chạm trán với Triển Hoằng, còn với Lục Minh Tử Duệ, hắn căn bản là gặp anh lần đầu, nên không thể không đề phòng, vậy nên đó là lý do hắn điều thêm một trăm tên đàn em dưới quyền để đối phó với anh.
Tử Duệ cười lạnh, anh chỉ nói ngắn gọn :
" Phó Khải, hôm nay nếu Lục Minh Tử Duệ tao không chết, vậy kẻ phải chết nhất định là mày. "
Nói xong, thật nhanh, nháy mắt cây dao thép sắc nhọn trong tay anh nhắm hướng yết hầu của Phó Khải đâm tới, Phó Khải cả kinh giật mình thối lui ra sau..chỉ một chút thôi, hắn sẽ phải trầu diêm vương rồi, thật đáng sợ, mồ hôi trên trán toát ra. Hắn vội quát lớn :
" Tất cả lên hết cho tao, nhất định phải lấy được mạng của tên thiếu gia đó. "
Nhận được lệnh, hơn cả một trăm tên đàn em của hắn trong tay cầm mã tấu lẫn dao găm vây quanh Lục Minh Tử Duệ. Triển Hoằng hét lớn :
" Thiếu gia cẩn thận !
Lục Minh Tử Duệ lạnh giọng nói :
" Triển Hoằng, tôi để mạng chó của hắn lại cho anh, liệu mà giải quyết cho tốt. "
Nói xong, Lục Minh Tử Duệ nhìn tới đám người vây quanh anh, đúng với anh suy đoán, bọn chúng tất cả chỉ mang dao dài và mã tấu, không hề có súng. Như vậy cũng tốt, anh càng dễ đối phó.
Phó Khải nghe Tử Duệ nói xong cơn tức giận ập tới, cả khuôn mặt nổi gân xanh, vết sẹo nổi rõ hơn, càng làm cho người ta kinh hãi, hắn chửi thầm :
" Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh họ Lục đó nói như vậy khác nào nói nhát dao vừa rồi chỉ là đùa bỡn mình mà thôi.. " cũng có nghĩa là Tử Duệ cố tình tha cho mình.
Nhìn tới Triển Hoằng đang đứng một bên vẻ mặt anh đầy ý cười châm chọc, hắn càng điên tiết không thôi, hắn gầm lên :
" Triển Hoằng thù cũ nợ mới, hôm nay tao sẽ tính hết với mày một lần. "
Triển Hoằng cười như không cười, anh ngạc nhiên nói với Phó Khải :
" Sao? thù cũ, nợ mới? Được thôi, bất cứ lúc nào, tao cũng sẵn sàng chơi đủ với mày. Tao cũng không ngại khi lại cho mày thêm một vết sẹo bên trái nữa đâu. "
Lời còn chưa dứt, anh lao đến phía Phó Khải đang đứng, cây dao nhỏ hướng con mắt bên trái của hắn, đâm thẳng vào, Phó Khải né được một chiêu này, hắn cũng rút dao ra đánh với Triển Hoằng. Gần mười chiêu, cả hai ai cũng ngang nhau.
Về phần Lục Minh Tử Duệ, tất nhiên anh chiếm thế thượng phong, chưa đầy nửa thời gian, hơn 50 người ngã xuống trước cây dao thiếc của anh, tuy không mất mạng nhưng tàn phế suốt đời, vì tất cả gân cổ tay lẫn đầu gối đều bị anh một dao cắt đứt. Quả nhiên đủ tàn độc.
Khắp cả người anh đếu dính máu tươi, cả đám người không dám tiếp tục xông bừa vào anh, chỉ có thể đứng xa mà vây lấy anh, tên nào mặt mũi cũng khiếp sợ khi nhìn thấy con người thật sự của anh. Tên thiếu gia này quá đáng sợ.
Lục Minh Tư Duệ bây giờ không khác gì một ác ma từ địa ngục thoát ra, ánh mắt anh đỏ ngầu, quanh thân hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, chỉ bằng một con dao nhỏ trong tay mà bọn chúng thiệt hại cả nửa.
Bên trong xe Chu Thanh Vũ nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn không thể yên tâm, cảm giác bất an đó càng mạnh mẽ dâng lên trong lòng khi cô thấy bóng dáng của anh, có lẽ anh sắp kiệt sức rồi.
" Không được nhất định mình phải ra ngoài, phải tận mắt thấy anh không sao? "
Không suy nghĩ gì thêm cô vội vơ lấy chiếc túi xách của mình rồi kéo khóa ra, bên trong là một khẩu súng lục ngắn màu bạc.
Đây chính là khẩu súng mà cha cô, Chu lão gia tặng cho cô trong buổi tiệc mừng một năm trước. Khi đó, cô định không mang theo, nhưng cha cô dặn, nhất định phải cầm theo. Vì bên nước ngoài, an ninh rất phức tạp, cần phải có nó để phòng thân.
Kiếp trước, anh vì cô nên mới mất mạng, kiếp này cô không muốn thảm cảnh lại tái diễn, vì vậy suốt một năm qua, chỉ cần là thời gian rảnh, cô đều đến trường bắn súng để luyện tập. Quả nhiên đều không uổng phí.
Quyết định xong, cô cởi giày cao gót ra, đi chân trần xuống đường. Nắm chắc khẩu súng trong tay, Chu Thanh Vũ lần theo phía tường của đường hầm đến gần chỗ đánh nhau.. càng đến gần mùi máu tươi càng nồng, nhìn về phía bốn chiếc xe, nằm dưới đất toàn là những người bị thương, nhưng cô vẫn không thấy Lục Minh Tử Duệ đâu.
Trong lòng vừa mừng lại vừa lo, không thấy anh chắc là không sao, nhưng anh đâu rồi, cả Triển Hoằng nữa.. cô còn đang nghĩ chợt nghe phía xa hơn, cách chỗ cô đứng khoảng hai ba chục thước, tiếng cười lớn vang lên khiến cô sởn cả tóc gáy.
Nén lại nỗi sợ trong lòng cô lần theo sát tường đi về phía tiếng cười kia, gần đến nơi khoảng cách chỉ còn cách chừng mười mấy bước chân, lợi dụng bóng tối Chu Thanh Vũ tiến gần hơn nữa, và rồi dưới ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn trên nóc đường hầm, cảnh tượng trước mắt làm cô đau đớn, bật khóc lên cô vội bụm miệng lại, nước mắt cô chảy xuống, sao lại thế này?
Trước mặt cô, Lục Minh Tử Duệ đang bị một cây dao dài đâm vào phần bụng đến một nửa, kẻ cầm dao đó chính là Phó Khải.
Thì ra trong lúc đánh với Triển Hoằng, hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi ám toán được Triển Hoằng khiến anh bị thương rất nặng. Vì bảo vệ cho Triển Hoằng, mà Lục Minh Tử Duệ bị một tên đàn em đánh lén, tên đó dùng mã tấu chém vào phía chân phải của anh khiến anh bị thương, rồi kiệt sức.
Triển Hoằng bị mấy tên còn lại khống chế. Phó Khải liền dùng anh để gây áp lực với Tử Duệ.
Lục Minh Tử Duệ, dù anh là một người lạnh lùng, trên thương trường, thủ đoạn của anh vô cùng tàn độc nhưng đó là đối với kẻ thù thôi. Còn với những người thân quen của anh, cho dù là một hạ nhân thấp hèn anh đều sẽ quan tâm họ từ tận trái tim. Huống hồ, người đó lại là Triển Hoằng, tâm phúc của cha anh, sao anh có thể bỏ mặc.
Vì bảo toàn mạng sống cho Triển Hoằng mà anh đánh để cho Phó Khải khống chế. Lúc này, sau một trận cười sảng khoái, hắn rút mạnh cây dao đâm từ bụng của Tử Duệ ra, máu tươi văng ra, máu của anh văng đến cả chỗ Chu Thanh Vũ đang đứng, dính cả vào mặt cô..
" Không !!! "
Cả cô và Triển Hoằng đều hét lên. Mặc kệ ra sao, cô vụt chạy khỏi chỗ nấp lao ra ôm lấy thân hình đang sắp ngã xuống vì bị thương của Lục Minh Tử Duệ.
Khắp người anh đều là máu, tay, chân và cả sau lưng đều là vết đâm chém, vùng bụng chảy máu không ngừng, tất cả đều là bị Phó Khải hành hạ, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc trên người cô vợ nhỏ của mình, anh đưa hai bàn tay đầy máu lên chạm vào mặt cô rồi nói :
" Đồ ngốc, sao em lại ra đây, em mau trốn đi mau.." nói rồi, anh buông tay xuống ngất lịm trong vòng tay nhỏ bé của cô.
" Tử Duệ, anh tỉnh lại cho em, chúng ta cùng về nhà có được không, anh hứa với em rồi mà, anh là đồ thất hứa, mau mở mắt ra cho em. "
"...huhuhu "
Cả Phó Khải và mấy tên đàn em còn lại của hắn đều kinh ngạc nhìn nhau rồi hỏi :
" Ở đâu ra một con nhóc dở hơi này vậy, muốn tìm chết sao? "
Triển Hoằng nhìn thấy Thiếu phu nhân nhà mình, anh kinh ngạc không thôi, vội nói lớn :
" Thiếu phu nhân cô mau đi đi, đi mau. "
Bị khống chế, Triển Hoằng căn bản không thể làm gì, hơn nữa sau lưng là vô số vết chém của mã tấu để lại, anh không đủ sức để đánh trả.
" Chậc..chậc..tình cảm đậm sâu quá, thiếu phu nhân nhà họ Lục sao? " Phó Khải nhìn Chu Thanh Vũ một lượt rồi đánh giá.
" Haizz.. tin đồn có chút hơi lố rồi, thiếu phu nhân nhà họ Lục xem ra chỉ là một con ngốc thôi, chẳng biết làm gì ngoài việc khóc lóc.. " Phó Khải cười lớn, giọng điệu bỡn cợt lẫn xem thường. Hắn nói tiếp :
" Thiếu phu nhân, hay là cô theo tôi đi, làm người phụ nữ của tôi, sẽ sung sướng cả đời.. " hắn chỉ vào mấy tên đàn em còn lại rồi hỏi..
" Tụi mày nói xem, tao nói có đúng không ? Chà mùi vị người phụ nữ của thằng thiếu gia họ Lục này coi bộ cũng không tệ.." cả đám phá lên cười.. một tên vội nói :
" Đúng, đúng, đúng, anh Khải nói chí phải, chúng ta mau giải quyết tên còn lại rồi đưa con nhỏ này về làm đại tẩu của bọn em cũng được đó.! "
" Sao nào, cô bé có chịu không? Lục Minh Tử Duệ hắn chỉ là thứ phế vật thôi. "
Phó Khải tiến sát tới định đưa tay chạm vào khuôn mặt của Chu Thanh Vũ, hắn bất ngờ khựng lại, rồi giật lùi lại phía sau, mấy tên đàn em đang cười hả hê thấy hành động của đại ca mình khác thường thì ngưng miệng, không dám cười nữa.
" Chuyện gì vậy, anh Khải bị gì thế? " Một tên mập đứng đó hét lên...
" Cô ta...có..có..có..có súng! "
" Cái gì.." cả bọn xanh mặt nhìn lại.. một họng súng lục màu bạc đang chĩa thẳng vào trán của Phó Khải.
Chu Thanh Vũ đứng dậy, cả gương mặt dính máu toàn máu của Tử Duệ, là máu của anh, người đàn ông của cô, cô yêu anh biết bao nhiêu, vậy mà bọn người này lại dám hành hạ, còn buông lời nhục mạ anh, vì vậy tất cả những tên còn lại ở đây, cô đều phải giết hết. Giọng cô lạnh băng, không có một chút nào là sợ hãi, dáng vẻ đáng yêu của Chu Thanh Vũ thường ngày đã biến mất hoàn toàn, cô gằn lên từng chữ một..
" Mày là người đã hành hạ người đàn ông của tao sao? Rất tốt..rất bản lĩnh, vậy bây giờ mày có đủ can đảm để nếm đạn của tao rồi chứ? "
Nháy mắt một cái, không nghe tiếng súng, chỉ thấy Phó Khải ôm bả vai đau đớn ngã khuỵu xuống, máu tươi trào ra, mấy tên đàn em còn lại vội vàng tụ lại bỏ cả Triển Hoằng nằm đó..cả bọn xanh mặt, thế mà cô ta lại dùng súng cách âm, cô ta quá đáng sợ.. Chu Thanh Vũ nhìn cả bọn người đang co rúm lại, rồi cười lạnh..
" Nói cho bọn mày biết, đừng bao giờ xem thường một người phụ nữ nào hết, vì trong mọi thời đại, dù là ai vua chúa, hay nô lệ thấp hèn, đều được sinh ra từ người phụ nữ, hiểu không? "
Vẫn chĩa họng súng về phía Phó Khải, Chu Thanh Vũ hỏi tiếp :
" Sao, có muốn chơi nữa không? Bây giờ sống hay chết..tự chọn đi..!! ánh mắt cô lạnh băng, nhìn chằm chằm Phó Khải..
Triển Hoằng nhìn một màn này, khiếp sợ không thôi, quả nhiên tình yêu có một sức mạnh to lớn, " thiếu gia à, cậu quả là giữa triệu người tìm được một người rồi..."





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.