Sau lễ đính hôn, mọi người cùng nhau ra về. Vậy là cuối cùng cũng tốt đẹp rồi, hai người họ cũng có thể yên tâm thực hiện hết mục tiêu của mình. Mạc Dao thấy mừng cho Thanh Vũ, cô bạn thân bao năm của mình. Hôm nay Mạc Dao tới dự tiệc nhưng không đi cùng với Hách Liên Thành, là cô không cho anh tới đón mình, nhìn tới buổi lễ hôm nay, cô mới biết thân phận của cô nằm ở đâu, cô không dám đứng sánh vai với anh, cô thấy mình thật sự không thể với tới. Nghĩ đến Thanh Vũ và Lục MinhThiếu gia, cô rất mừng thay cho họ, về mọi phương diện, họ đều rất xứng đôi, lại môn đăng hộ đối, còn có cả trưởng bối hai bên, ai cũng hết lòng tác thành...Còn cô, chỉ là một cô con gái mồ côi mẹ từ nhỏ. Không có mẹ, cô sao có thể học được cách hành xử nho nhã của một tiểu thư khuê các nên có kia chứ, cha cô chỉ là một ông chủ kinh doanh một công ty nhỏ, không có tên tuổi ở mảnh đất Hải Thành này, nên cô không dám mơ mộng trèo cao. " Hách Liên Thành, người thừa kế của tập đoàn Hách Liên, thân phận của anh quá tôn quý, dù em có cố gắng vạn ngàn lần, cũng không thể cùng anh đi đến cùng một điểm được, có lẽ hai chúng ta sẽ chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi! " Cô nói thầm trong lòng. Cả buổi lễ, dù Hách Liên Thành cố gắng tìm cô, muốn nói chuyện với cô, nhưng cô đều lẩn tránh anh, không cho anh có cơ hội. Cô sợ mình không cầm lòng được..nghĩ đến đây, cô suýt chút nữa bật khóc ra tiếng. Mạc Dao ra khỏi cửa chính, vội vã đi nhanh về phía lộ lớn vẫy taxi để về, còn chưa kịp lên xe, cô bị một lực từ phía sau lôi mạnh cô trở lại. Hách Liên Thành kéo cô ôm vào ngực, không cho cô đi. Hách Liên Thành ! Anh làm gì thế, mau buông tôi ra? Mạc Dao dãy ra khỏi đôi tay của anh, cô kích động đôi vai nhỏ run lên, hai mắt đỏ hoe. Hách Liên Thành tức giận, anh gằn giọng nói chất vấn Mạc Dao. "Rốt cuộc em bị làm sao vậy ? hôm qua còn bình thường kia mà? Tại sao hôm nay, không cho tôi đi cùng em đến dự tiệc, em thấy xấu hổ khi đi chung với tôi sao? Suốt cả buổi lễ, em đều tránh mặt tôi, tôi có thù với em sao ! Nếu em không nói rõ ràng ở đây, em đừng hòng về nhà được." Hách Liên Thành mất kiềm chế, anh lạnh giọng nói một hơi, khiến cô gái nhỏ đơ ra. Mạc Dao khóc rồi, nước mắt cô nhẹ rơi xuống, cô cắn môi, cố ép mình bình tĩnh, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô nói từng chữ rất rõ ràng : " Hách Liên Thành, anh nghe cho rõ đây : Mạc Dao tôi chưa bao giờ thích anh, và cũng sẽ không bao giờ thích anh! " Mạc Dao lau đi nước mắt còn lại trên mặt nói tiếp : " Hách Liên thiếu gia lý do này đã đủ chưa? Lời giải thích này đã đủ thuyết phục để anh cho tôi về nhà chưa? " Hách Liên Thành nghe rõ ràng những lời Mạc Dao nói, lời cô như tiếng chớp đột ngột đánh trúng người anh, anh ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, dưới ánh đèn đường, cả khuôn mặt anh trắng bệch, không có chút cảm xúc nào. Nhìn dáng vẻ đó của Hách Liên Thành, Mạc Dao đau lòng, tim cô khó chịu, cô quay mặt dấu đi cảm xúc lẫn nước mắt của mình. " Cô gì ơi, cô có đi xe nữa hay không vậy?" Tài xế taxi nhẫn nại hỏi thêm một lần nữa, nãy giờ nghe họ to nhỏ tranh luận bên ngoài, anh không dám hỏi, thấy hai người đó không nói gì anh mới lại dám lên tiếng. Nghe thấy tài xế giục, Mạc Dao giật mình cô lau sạch nước mắt, mở cửa xe rồi vào thẳng ghế ngồi bên trong, không quay đầu lại, cô cười yếu ớt, lòng đầy chua xót. " Hách Liên Thành, em xin lỗi, xin lỗi đã phụ tấm chân tình của anh, em chỉ có thể làm như vậy, nếu em bên anh, sẽ chỉ cản trở tương lai của anh mà thôi, em không muốn là gánh nặng cho anh. Hy vọng sau này sẽ có người tốt hơn để yêu anh." lời ước hẹn của chúng ta 5 năm sau, lúc đó anh chắc chắn sẽ còn thành đạt hơn bây giờ, nhưng người con gái đứng cùng anh trong vinh quang đó có lẽ không phải em rồi." Cô ngồi trong xe, nước mắt lại chảy xuống, Hải Thành đêm nay, có người cười trong hạnh phúc, nhưng kẻ khác lại đau khổ dằn vặt cả trái tim. Chiếc taxi rời đi để lại bên lộ lớn bóng dáng đầy cô độc của Hách Liên Thành. Anh chửi thầm .." cái gì mà vừa gặp đã yêu chứ ? cái gì mà tiếng sét ái tình chứ ? cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ ? Tất cả chỉ là nói nhảm, lừa dối." Anh thấy mình thật giống trẻ con, được người ta tặng cho cây kẹo ngọt rồi đột nhiên bị giằng lại, tim anh khó chịu, chỉ là bị đá thôi mà, nhưng sao cảm giác đó lại đau thế này. Đường đường là tổng tài của tập đoàn Hách Liên, vươn tay một cái có biết bao nhiêu cô gái sẽ ngả vào vòng tay của anh, vậy mà anh lại bị Mạc Dao đá, Hách Liên Thành quay trở lại nhà hàng, tâm trạng nặng nề. Anh vừa đi vừa lẩm bẩm : " Tại sao ? tại sao chứ ? Mạc Dao, tôi có gì không tốt mà em lại từ chối tôi.. Mạc Dao.. Trước giờ tôi không tin vào cái gì mà yêu đương rắc rối, nhưng em đã đến cho tôi hy vọng lẫn sự tin tưởng vào tình yêu đó, bây giờ khi tôi thật sự nghiêm túc muốn cùng em đối mặt thì em lại quay đi, em lại nỡ vứt bỏ tôi chứ? Em thật đủ nhẫn tâm a.. tôi hận em..tôi hận em..tốt nhất em đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Hách Liên Thành bỗng khuỵu gối xuống, hai nắm tay đấm mạnh xuống đất, mu bàn tay chịu tổn thương, rướm máu đỏ tươi , anh hét lên : " Mạc Dao..chuyện hôm nay, em đừng có bao giờ mà hối hận". Trên hai gò má trơn bóng của anh, có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, là mồ hôi sao? không phải.. đó là nước mắt, là nước mắt của anh, Hách Liên Thành thực sự khóc rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh đã khóc, không phải vì đau vết thương trên tay mới khóc, mà là những giọt nước mắt đau thương vì yêu thật tâm , từ khi hiểu chuyện đến nay, anh chưa bao giờ biết khóc là cái gì, trong từ điển của anh căn bản không có hai từ " nước mắt." Vậy mà hôm nay, vì Mạc Dao anh đã phải thêm nó vào tử điển của anh rồi. Có lẽ, từ sâu trong trái tim của mình, anh đã thật sự yêu người con gái giản dị và mộc mạc mang cái tên là Mạc Dao kia rồi. ( Ta nói nha.. kể hết cái đoạn này ta sắp khóc luôn á ..yên tâm sẽ không ngược đâu a) Bên này khi buổi tiệc kết thúc, Lục Minh Tử Duệ đưa Chu Thanh Vũ về biệt thự Vũ Duệ. Buổi lễ hôm nay thực sự là lâu a, cả hai người đều mệt mỏi, nhưng trong tâm của hai người thực hạnh phúc. Vì họ đã cho nhau một danh phận chắc chắn rồi. Cả Tử Duệ và Thanh Vũ đều không biết chuyện của Mạc Dao và Hách Liên Thành. Nằm trên giường lớn trong căn phòng, Lục Minh Tử Duệ ôm Chu Thanh Vũ vào ngực, anh hỏi : "Chiều mai anh phải bay sang Anh rồi, em có buồn không? " Cô gái nhỏ tròn mắt trả lời anh : "Ngày mai em cũng phải đi, em cũng không ở Hải Thành một thời gian mà, sao phải buồn chứ? Chẳng phải anh vẫn luôn ở cạnh em sao?" Nói xong, cô giơ chiếc điện thoại bấm màn hình sáng lên đưa tới trước mắt anh cho anh xem. Trên hình nền điện thoại chính là cả khuôn mặt Ông Chồng Quốc Dân của cô Lục Minh Tử Duệ. Anh cười vui vẻ, nói tiếp : " Ông Chồng Quốc Dân của em rất rất đẹp trai nha, đúng không?" "Hửm!! " Anh ghé sát tai cô thì thầm. Cô lập tức phản ứng.." ừm, rất đẹp trai nhưng mà lưu manh vô cùng." Hai người còn chưa kịp đấu khẩu tiếp, thì chuông điện thoại của Tử Duệ vang lên. Là Hách Liên Thành gọi tới. Đầu dây bên kia, giọng nói của Hách Liên Thành ngắt quãng, hình như tên kia là uống rất nhiều rượu a. " Tử Duệ,..cậu mau giúp mình đi.. mình.. đau chết ..mất, sao lại đau như thế a,..chỉ là bị đá thôi mà, ông đây nhiều người tình...còn lâu mới cần cô..Mạc Dao em là cái đồ nhẫn tâm.." ọe"..." Hách Liên Thành uống say nên ăn nói lung tung, cái này xiên cái kia, khiến Tử Duệ chả hiểu gì..a khẽ chau mày, thật là hết nói nổi, bình thường hắn rất là nghiêm túc, sao bữa nay lại say bét nhè như vậy chứ. Anh cúp điện thoại, nói với Chu Thanh Vũ : " Tiểu Vũ anh phải đi xem A Thành, tên đó không biết gặp phải chuyện gì, uống rất nhiều rượu ", anh xoa đầu cô rồi nói tiếp : Anh sẽ gọi cho Bác Hứa đến đón em về Chu gia. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai em còn phải bay, thật là có lỗi với vợ của anh, ngày cuối bên nhau cũng không dành trọn cho em. Không sao, chúng ta cùng đi thôi. Dù sao A Thành cũng là bạn của anh. Anh quan tâm anh ấy cũng là chuyện nên làm, em không trách anh. Hai người ra khỏi biệt thự của họ, một lúc sau xe của Lục gia do Bác Hứa lái đến. "Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi, tôi đưa cô về Chu Gia.! " Khi cô chuẩn bị lên xe, Lục Minh Tử Duệ nói theo, "Tiểu Vũ em gọi điện hỏi Mạc Dao xem đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy trong khi nói chuyện điện thoại với anh, A Thành có nhắc đến cô ấy đó. " " Em biết rồi, anh đi cẩn thận nhé " nói xong, cô ngồi vào xe, thắt dây an toàn rồi nói Bác Hứa mau đi thôi. Chiếc xe rời biệt thự rồi mất hút. Lục Minh Tử Duệ sau khi đóng cổng biệt thự, anh cũng lên xe của mình rời đi. Vừa lái xe anh thầm mắng : " cái tên kia giám phá hỏng chuyện tốt của anh, để xem tìm được cậu, tôi xử cậu như thế nào?" Anh không biết rằng, có lẽ đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hách Liên Thành bạn thân của mình khóc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]