Triệu Hoành bên này sau một ngày một đêm thức trắng mới cố hết sức ổn định lại giá cổ phiếu của công ty.
Anh ta lê một tấm thân mệt mỏi về đến nhà, nhưng vừa bước vào trong lại nghe được tiếng khóc lóc cùng tiếng cãi vã rất quen thuộc và cũng khiến anh ta vô cùng chán ghét.
"Ông là tên khốn khiếp, suốt ngày ông chỉ để ý đến mấy thứ vớ vẩn trong phòng thí nghiệm và con ả Mục Vân kia chứ có bao giờ ông để tâm đến tôi đâu."
Lâm Huyên đầu tóc rối bù nước mắt tèm lem đang ôm một chai rượu khư khư trên tay, nắm lấy góc áo của Triệu Thần Dật không chịu buông.
Lúc bên ngoài bà là một Triệu phu nhân cao quý kiêu ngạo nhưng có mấy ai biết được khi đóng lại cánh cửa lớn kia thì bà chẳng khác gì mấy oán phụ suốt ngày chỉ biết mượn rượu khóc lóc mắng chửi.
Triệu Thần Dật nhìn nhiều nghe nhiều cũng thấy phiền nên suốt ngày chỉ ru rú trong phòng thí nghiệm không chịu về nhà.
Mà cứ như thế oán khí của Lâm Huyên ngày càng tăng chứ không giảm, nên bà lại quay sang oán trách Triệu Hoành không có tài cán để Triệu Thần Dật để tâm đến anh ta.
Mới đi đến cửa nhà, Triệu Hoành bỗng chốc đứng sững tại chỗ không muốn nhấc chân tiến vào chút nào.
Mà Triệu Thần Dật bên này bị Lâm Huyên lôi lôi kéo kéo cũng bắt đầu phát hoả, thẳng tay đẩy bà ngã ra ghế quát:
"Bà đủ chưa, đi soi gương thử xem bà hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-yeu-anh/2539078/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.