- Không được.
Anh không chịu thỏa hiệp, nhỡ đâu anh thả cô đi rồi cô lại chạy trốn thì sao? Anh không muốn cô thoát khỏi tầm mắt mình một lần nào nữa.
- Hứ, thế ai bảo là sẽ nghe theo lời tôi?
Cô lấy luôn lời nói của anh để phản bác.
- Em muốn gì cũng được nhưng chuyện này thì không.
- ....
Lần này cô không thèm nói chuyện với anh nữa mà im lặng ngoảnh sang chỗ khác. Thấy cô không để ý gì đến anh cũng không sao, chắc là cô chỉ giận dỗi một hai ngày thôi.
Nhưng anh đã đánh giá thấp trình độ hờn dỗi của cô. Suốt cả ngày hôm đấy cô không thèm nói một lời nào với anh. Bữa sáng anh nấu cho cô vẫn còn nguyên vẹn. Khi đến bữa trưa anh lên ăn cơm cùng cô thì cô đã ăn xong và đi ngủ rồi.
Anh cũng không để ý, bữa tối anh sẽ bù đắp cho cô. Nghĩ vậy anh lại chuyên tâm làm việc. Nhưng lúc anh về thì cô đang ngồi ăn cơm một mình rồi. Đến khi vào phòng ngủ thì anh đã thấy chăn gối của mình ở ngoài cửa rồi.
Bất đắc dĩ anh vừa gõ cửa vừa năn nỉ cô:
- Nguyệt Nhi à, em mở cửa ra đi.
- .....
- Em nỡ lòng nào để cho anh ngủ ngoài phòng khách sao?
- .....
Dù anh có nói mỏi miệng cũng không thấy cô trả lời. Thôi thì đợi cô nguôi giận đã. Thế là hôm đó, mỗ nam nào đó vì đã quen giường êm nệm ấm vinh quanh mất ngủ.
Sáng hôm sau anh thức dậy đã vinh quang trở thành gấu trúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-quen-anh/732759/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.