Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau
Hứa Giai Kì tìm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy hộp y tế, bên trong cũng có kha khá thuốc nhưng mà ... ừm ..cô lại không biết chúng là thuốc gì . Ở đây cũng không có ghi chú nên cô cũng không thể đánh liều đưa mấy loại thuốc này cho Lục Hạo Thiên được . Hứa Giai Kì quay lại phòng nghỉ, lấy khăn trên trán Lục Hạo Thiên xuống, cảm giác nong nóng từ chiếc khăn chuyền tới khiến cô phải nhíu mày . Cô vùa mới đi không được bao lâu chiếc khăn này đã nóng như vậy rồi . Lúc này cô có chút hối hận . Rõ ràng lúc đó cô thấy anh có điểm khác với thường ngày vậy mà cô lại bỏ đi chơi với Đông Nhi . Nếu lúc đó cô ở lại thì có lễ anh đã không đến mức nằm khó chịu ở một chỗ thế này rồi . Hứa Giai Kì cầm khăn vào trong phòng vệ sinh dấp lại ít nước lạnh rồi ra đặt lại trên trán anh . Lúc này cô mới để ý chiếc áo sơ mi trắng của anh đã ướt nhẹp như vừa bị dội nước vào . Hứa Giai Kì không nghĩ nhiều trực tiếp cởi áo của anh ra . Cô sợ để như vậy anh sẽ cảm thấy khó chịu thôi chứ không có ý gì đâu à nha ! Mà công nhận thân hình của anh phải thuộc vào dạng cực phẩm của cực phẩm, đẹp đến hoàn mỹ ! Hứa Giai Kì đứng đó đơ một hồi lâu, đôi mắt dán chặt lên người của Lục Hạo Thiên . Mât khá nhiều thời gian để cô có thể tỉnh táo trở lại . Hứa Giai Kì vội chạy ra ngoài đóng sầm cửa lại . Cô không ngờ mình lại thất thần nhìn Lục Hạo Thiên như vậy . Nếu để người nào đó biết được thì không biết cô dấu mặt đi đâu cho đỡ nhục đây nữa ! Đi đi đi lại trong phòng vài vòng, cô bắt đầu chú ý tới đống văn kiện trên bàn làm việc của anh . Hứa Giai Kì ngồi vào vị trí của anh, cầm một tập tài liệu lên xem thử . Những thứ trong này cô có khả năng sẽ làm được ! Hiện tại Lục Hạo Thiên đang bị bệnh nằm trong kia, xem như cô giúp anh giải quyết một chút . Như vậy khi anh tỉnh lại sẽ không cần lo lắng về mấy cái chuyện văn kiện vớ vẩn này nữa . Hứa Giai Kì bật máy tính lên, tưởng rằng máy của anh sẽ không có mật khẩu ai ngờ đâu không có mật khẩu còn lâu mới vào được . Không biết suy nghĩ thế nào cô lại điềm ngày tháng năm sinh của mình vào . Vốn không nghĩ anh sẽ không để mật khẩu như vậy nên điền thử vào coi sao ngờ nốt chấm trên mấy tính xoay xoay vài lần liền mở ra . Sau đó cô vừa sử lí đống văn kiện, vừa chăm cho Lục Hạo Thiên . Lâu lắm rồi cô không cảm thấy mệt nhọc như vậy . Chỗ văn kiện có trên bàn cô làm từ chiều đến sáu giờ tối cũng mới xong được có nửa non . Lúc này cô cũng không còn sức lực để làm tiếp nữa . Thật sự rất mệt mỏi ! Lục Hạo Thiên chắc phải có sức chịu đựng trâu bò lắm nên ngày nào cũng có thể giả quyết cái đống văn kiện khổng lồ này . _" Mỏi hết cả người rồi ! " Hứa Giai Kì rời đứng dậy vươn vai một cái . Cầm lấy điện thoại nhắn với Hứa Gia Lâm một câu : " Anh hai, tối nay em không về đâu ! Anh cứ ăn đi nha không cần đợi em . " " Em ở cùng Lục Hạo Thiên ? " Hứa Gia Lâm rất nhanh đáp trả " Vâng ! Anh ấy bị bệnh rồi . Hôm nay em ở lại chăm sóc cho anh ấy . " " Cậu ta uống thuốc chưa ? " " Chưa nữa ! Anh ấy ngủ từ chiều đến giờ còn chưa tỉnh dậy . " Hứa Giai Kì mặt buồn thiu gõ mấy chữ gửi cho Hứa Gia Lâm . Kèm theo tin nhắn chính là mấy icon mặt buồn " Em đang ở đâu ? Để anh gọi Kì Thiên Ngạn tới . " Hứa Gia Lâm rất nhanh đã đáp trả " Kì Thiên Ngạn là ai ? Anh ta tới thì giúp được gì ? " Hứa Gia Kì mặt ngu ngu ngơ ngơ nhắn tin hỏi . Nghe cái tên này có chút quen quen mà cô không có nhớ ra người này " Cậu ta là bác sĩ ! bạn của bọn anh ! " " Vậy thì tốt quá ! Bọn em đang ở công ty . Anh kêu anh ta đến nhanh nhanh giùm em nha ! " Hứa Giai Kì nhắn xong tin này cũng tắt máy luôn . Cô đi vào trong phòng nghỉ, tiến tới gần Lục Hạo Thiên . Đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ . Trán anh vẫn rất nóng, so với lúc cô đi chơi về thì bây giờ có đỡ hơn chút ít . Một lúc sau, Kì Thiên Ngạn có mặt ở trong phòng của Lục Hạo Thiên . Sau vài bước kiểm tra, hắn ta rút kim tiêm cùng một bình thuốc ra . Hứa Giai Kì nhìn mũi kim tiêm vừa dài vừa nhọn kia, người hơi run run . Sau khi Kì Thiên Ngạn rít thuốc vào hết kim tiêm liền bom một ít thuốc ra bên ngoài . Nước thuốc bắn ra thành một đường cong tuyệt đẹp . Trên kim tiên vẫn lưu lại chút nước thuốc, ánh sáng chiếu vào làm cho mũi kim trở nên sáng loáng hơn, cô còn có cảm giác nó còn nhọn hơn nhữa ! Kì Thiên Ngạn dùng bông gòn xoa xoa vào tay Lục Hạo Thiên, đứa kim tiêm tới gần Lục Hạo Thiên, lúc chuẩn bị cắm mũi tiêm vào thì .... _" Khoan đã ! Tiêm như vậy anh ấy sẽ bị đau . Không tiêm có được không ? " Kì Thiên Ngạn để tay giữa không trung, quay lại nhìn cô một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa liền bật cười . Trong lòng thầm nghĩ " cô bạn gái này thật dễ thương ! " _" Anh .. anh cười cái gì ? " _" Không có gì ! Chỉ là không ngờ cô lại nói như vậy thôi ! " _ " Tôi nói này, nếu mà không tiêm thì chỉ còn cách để cậu ta tự tỉnh lại rồi uống thuốc hạ sốt thôi . Nhưng như vậy sẽ mất nhiều thời gian đó . Nhưng mà nếu tiêm vào cậu ta có thể tỉnh dậy sớm hơn và cũng có thể giảm được chút nhiệt độ . Với lại vốn cậu ta cũng không có sợ đau, cô không cần phải lo . " Nói xong, Kì Thiên Ngạn liền tiêm cho Lục Hạo Thiên . Khi rút kim ra, vài giọt máu cũng đi ra theo . _" Tôi xong việc rồi đó . Đợi câu ta tỉnh dậy thì cho cậu ta ăn rồi uống thuốc . Giờ tôi đi đây ! " Kì Thiên Ngạn thu dọn đồ của mình vào trong túi sau đó liền rời đi ...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137
Chương sau