Trong lúc ăn cơm thì cô mới để ý. Sao một người đàn ông mà lại ăn ít như vậy, nghe có vẻ còn kén ăn. Thế là cô đành ra tay, cái gì ngon là cô gắp hết cho anh.
Nhưng anh vẫn lưỡng lự không ăn, cô thầm nghĩ:“ Hay là anh ấy tưởng mình bỏ độc vào cơm nhỉ? Chắc thế rồi! “
Thôi thì cô đành dỗ anh chồng nhỏ ăn mới được.
- “ Tử Hàn, hay em đút cho anh ăn nhé.”
Nghe vậy trong thâm tâm anh cũng rất sửng sốt, có chút vui sướng. Nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh lùng.
- “ Không cần. Tôi tự ăn được.”
- “ Ừm. Vậy anh ăn nhiều vào.”
Thấy ăn bắt đầu ăn hết những thứ cô gắp trong bát thì cô thật sự vui mừng khôn xiết. Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm phải vỗ béo chồng. Để cho anh mập mạp thêm chút nữa. Chứ anh đối với cô là hơi gầy.
Trong bữa ăn thì cô luôn là người chăm sóc anh. Lâu lâu thì nói vài câu cho nó có bầu không khí. Chứ hai vợ chồng ăn cơm với nhau mà cô thấy không khí quá ảm đạm.
Sau khi ăn cơm xong thì anh tự giác đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Chắc là vì muốn tránh mặt cô đây mà. Chứ một vị chủ tịch uy quyền như anh làm gì phải dọn dẹp. Chỉ cần nói một câu thì có hàng tá người xếp hàng vui vẻ dọn đồ cho anh.
Người xưa có câu: “ Căng da bụng trùng da mắt” mà. Cô ngồi ở ghế ngáp ngắn ngáp dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-de-bu-dap-cho-anh-/3466846/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.