Thẩm đại lão gia gõ cây trượng xuống mặt đất, cả giận mắng: "Đồ nhãi ranh không có giáo dưỡng, nhãi ranh không có giáo dưỡng a! Không được đọc sách nên mới không có chút lễ phép nào."
Ông ta là người được học hành tử tế nhất trong nhà, luôn giảng đạo lý, quy củ trong tộc ông ta đều tuân thủ nghiêm ngặt. Lúc này thấy Thẩm Thanh dung túng cháu gái như vậy, tức giận nói: "Thẩm Liên Y là một đứa con gái đã gả ra ngoài, không có tư cách tiến vào cửa Thẩm gia chúng ta. Đang yên đang lành lại bị chồng bỏ, còn nói cái gì mà ly hôn. Hừ, ta không hiểu những từ ngữ tân tiến đó, ta chỉ biết một người đàn bà bị bỏ thì nên đi chết đi, như vậy mới không làm gia tộc hổ thẹn. Nó thì hay rồi, còn mặt mũi ra ngoài. Thời thế thay đổi, thời thế thay đổi a! Còn con nhãi ranh kia đúng là điêu ngoa vênh váo, thứ gì.."
Thẩm nhị lão gia nói: "Đại ca không cần nói nữa, oán giận cũng vô dụng. Anh đã nhìn thấy thái độ của Thanh nhi rồi đó, tóm lại, chúng ta không thể để bọn họ đi nhà nghỉ ở được. Chuyện này quá mất mặt rồi. Thôi thì cứ theo ý bọn họ đi, nếu làm ầm lên thì thật khó coi."
Cả nhà ngồi trong đại sảnh, trong lòng đều buồn bực khó chịu.
Thẩm Kiệt nói: "Đại bá, cha, con thấy chúng ta vẫn nên quyết định sớm một chút mới được. Bằng không nha đầu Đường Kiều kia thật sự có thể làm cho anh họ ra ngoài ở đó."
Hắn kể lại tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057469/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.