Cố Đình Quân là người thong dong bình tĩnh, cho dù lúc này đang bị thương, anh vẫn bình thản tựa vào sofa nhìn Đường Kiều đã đi vào giấc ngủ. Cô nhẹ nhàng cuộn người lại, ngón tay túm lấy một góc áo khoác của anh.
Túm rất chặt.
Đường Kiều là một người không có cảm giác an toàn, nhưng đối với Thất gia, cô lại có. Kiếp trước khi cô nghèo túng nhất, anh cũng chưa từng khinh thường cô, còn cứu cô giúp cô. Anh luôn nói chẳng qua là anh vì bản thân, là vì có giá trị lợi dụng.
Nhưng Đường Kiều biết, anh có rất nhiều cơ hội lựa chọn, có nhiều người giỏi hơn cô, cho nên cô rất cảm kích, cũng cam tâm tình nguyện.
Chắc là vì quá hiểu nhân phẩm của Cố Đình Quân, nên cô đối với anh mới không chút phòng bị. Cô không phải một người dễ dàng tín nhiệm người khác, đối với Thẩm Thanh cũng có chuyện giấu giếm, nhưng với Cố Đình Quân thì không.
Cố Đình Quân cảm giác được sự tin tưởng của Đường Kiều. Bởi vì bị mất máu nên lúc này nhiệt độ cơ thể hơi thấp, nhưng nhìn thấy Đường Kiều ngủ ngon như vậy, anh cũng không muốn đánh thức cô, ngược lại là cầm áo khoác đắp lên người cô.
Kỳ thực hai người lúc đầu chỉ tùy tiện tâm sự, nhưng Đường Kiều hình như thật sự mệt mỏi, cứ thế thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi đã nhỏ dần. Hằng năm, vào ngày này, Cố Đình Quân đều có thói quen ở một mình. Cố Tứ cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh, để lại cho anh một ngày an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057440/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.