Chưa đầy nửa tháng, Thẩm Liên Y đã thích ứng được với cuộc sống học tập mới, Đường Kiều cũng vui mừng thay bà.
Không gì có thể so được với việc người thân sống tốt.
Đường Kiều vui vẻ, Thẩm Thanh càng vui hơn, nhìn thấy em gái không bị chuyện ly hôn ảnh hưởng, ngược lại trở nên kiên cường, ông thật sự cảm ơn trời đất. Nhiều ngày nay mọi người đều nhìn ra được Thẩm Thanh rất vui vẻ.
"Đường Kiều, mình nói với bạn.. A, kia có phải xe nhà bạn không?" Lê Vân Triều đang nói chuyện, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở cửa.
Đường Kiều nâng tay: "Bác!"
Cô cười tủm tỉm đi qua. Quả nhiên, Thẩm Thanh đang chờ cô: "Vừa rồi bác có việc ở gần đây, thuận tiện đón cháu."
Đường Kiều gật đầu: "Thật tốt, chúng ta đưa Vân Triều về nhà trước, sau đó lại đi đón mẹ cháu."
Lê Vân Triều cũng không từ chối, mỗi lần từ chối đều không nói lại Đường Kiều a.
Sau khi đưa Lê Vân Triều về Lê gia, Đường Kiều cảm khái: "Bây giờ chúng ta đi thì phải chờ mẹ cháu rất lâu, hay là chúng ta cứ về nhà trước đi."
Thẩm Thanh: "Vậy.."
"..."
Đường Kiều đột nhiên ngắt lời Thẩm Thanh, nhìn về phía trước, cách đó không xa chính là Hứa Tịnh. Hứa Tịnh đã nghỉ phép rất lâu, mấy ngày nay vẫn không đến trường. Đường Kiều nhìn thấy Hứa Tịnh đỡ một người đàn ông trung niên, chân ông ấy hình như bị thương. Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Đó là bạn học của cháu."
Thẩm Thanh: "Có muốn dừng lại chào hỏi không?"
Đường Kiều suy nghĩ một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057437/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.