Đường Kiều mỉm cười đưa tay về phía Cố Đình Quân. Hắn nhướng mày, nhìn bàn tay nhỏ bé trước mặt, trắng trẻo nõn nà.
"Ngài phải bồi thường cho ta."
Cố Đình Quân trầm mặc một lúc, nâng tay lên vỗ xuống bàn tay nhỏ bé.
Đường Kiều bị đánh, kêu lên một tiếng, rụt tay về. Nàng than thở: "Không cho thì không cho. Sao lại đánh ta chứ?"
Cố Thất gia cười như không cười nhìn nàng. Đường Kiều cảm thấy nàng đang đỏ mặt.
Nhất định là như vậy.
Cố Thất gia nhẹ giọng nói nhỏ: "Nghịch ngợm."
Giọng nói ôn nhu sủng nịnh như vậy làm Đường Kiều cảm thấy khuôn mặt lại nóng lên.
Nàng nhanh chóng mở cửa sổ, dùng sức hít thở không khí mới mẻ bên ngoài.
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng đáng yêu này của nàng, bật cười.
Rất nhanh xe đã chạy đến Đường gia.
Đường Kiểu mở cửa xe, đỏ mặt nói: "Cám ơn ngài đã đưa ta về."
Cố Đình Quân lắc đầu cười, cũng mở cửa bước xuống.
Đường Kiều vội vàng xua tay: "Không cần, không cần. Ngài không cần xuống đâu."
Cố Đình Quân lại nở nụ cười.
Đường Kiều thầm nghĩ, sao lúc còn trẻ người đàn ông này lại thích cười như vậy chứ! Thật ra, rất nhiều năm sau cũng thích cười, nhưng không phải nụ cười chân thành mang chút trêu đùa như bây giờ. Mà là nụ cười mang theo cảm giác khủng bố như muốn ăn thịt người.
Chỉ là Đường Kiều không biết, ở trong mắt những người khác, bây giờ Cố Đình Quân cũng là một đóa hoa ăn thịt người.
Sợ rằng cũng chỉ có Đường Kiều mới cảm thấy hắn tốt.
Cố Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057413/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.