Cố Đình Quân chưa bao giờ gặp cô gái nào tự kỷ như vậy.
Nhưng đúng là tính trẻ con, hắn cười gật đầu, nói: "Đúng, tiểu tiên nữ!"
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Cố Thất gia, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy cả người có chút kỳ quái.
Nhưng lại không biết kỳ quái ở đâu! Chắc là do người này luôn luôn mỉm cười đi?
Rõ ràng không phải một người thích cười, khí chất cũng không phù hợp, nhưng mà hắn lại cứ cười như vậy. Ngay cả trong giọng nói đều lộ ra ý cười. Đường Kiều hoảng hốt nghĩ tới môn học ở trường.
Giọng nói mang theo ý cười của hắn làm cho nàng nhớ đến tiếng hát duyên dáng trong tiếng đàn phong cầm.
Đường Kiều ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu rọi xuống làm cho Cố Đình Quân nhìn giống như một bức tranh vậy.
Đường Kiều nhìn ngây người.
Ở trong mắt Đường Kiều, Cố Đình Quân chính là một bức tranh.
Mà ở trong mắt người khác, hai người đứng cùng một chỗ cũng đẹp như một bức tranh.
Người này không phải ai khác, chính là Đoan Mộc Cảnh Dục.
Hắn vạn lần không ngờ tới, hắn chỉ là muốn ra ngoài tìm Cố Nhị Nữu lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng khủng bố như vậy.
Cố Đình Quân và Đường Kiều đứng đối diện dưới giàn hoa, Đoan Mộc Cảnh Dục muốn tìm từ ngữ dễ nghe để hình dung một chút. Nhưng mà càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân đọc không ít sách, nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp.
Chỉ có thể nói một câu.
Mẹ nó, thật là đẹp mắt!
Đúng vậy, hai người này đứng cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057409/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.