Đường Chí Dong chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Đường Kiều, lạnh như băng, ánh mắt mang theo hàn ý.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy có cái gì đó bị hắn tự tay nghiền nát.
Nhưng dù như thế, hắn vẫn bận tâm uy nghiêm của mình: "Ngươi nói chuyện với ai đó, ta là cha của ngươi!"
Đường Kiều cười nhẹ, nàng tựa vào tường, thân thể gầy yếu bé bỏng, nhưng dù như vậy, Đường Chí Dong cũng cảm thấy không thích hợp.
Hắn muốn nói cái gì, lại bị Đường Kiều ngắt lời.
Đường Kiều ôn nhu mở miệng: "Phát súng vừa rồi ta cố ý bắn trật, Hồ Như Ngọc sẽ không chết được. Bất quá, cũng không phải không có khả năng, tâm địa bà ta xấu xa như vậy, nếu ông trời muốn thu bà ta, có khi ta chó ngáp phải ruồi cũng nên."
Đường Chí Dong cau mày: "Đường Kiều!"
Hắn đau đớn vô cùng nhìn con gái, không biết từ khi nào nàng lại biến thành như vậy.
Đường Kiều giống như không có việc gì, mũi chân nhẹ nhàng chuyển động, thì thào tự nói: "Hồ Như Ngọc đẩy ngã mẹ ta, sau đó sợ người trách phạt nên nổ súng tự sát."
Nàng ngẩng đầu, nhẹ giọng: "Người cảm thấy vở kịch này thế nào?"
Đường Chí Dong bất khả tư nghị nhìn Đường Kiều, thất thanh: "Ngươi cho rằng ngươi nói vậy, ta sẽ đồng ý? Ta sẽ không để cho các ngươi hủy đi thanh danh của Như Ngọc. Ngươi đừng.."
"Phụ thân." Đường Kiều đánh gãy Đường Chí Dong.
Nàng đang mỉm cười nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng: "Hai mươi năm trước vì sao người không ly hôn vậy? Mẹ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-kieu-tieu-thu/1057385/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.