Mỗi khi nhìn phụ thân một mình khô quắt queo ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm sợi dây màu đỏ mà Thiệu thúc thúc tặng vào dịp năm mới của mấy năm trước, ánh mắt tối tăm không chút ánh sáng, tôi nghĩ, nếu tối hôm mà hai người tiểu ca ca bỏ đi, tôi bốc đồng khóc lóc làm xấu, có phải bọn họ sẽ không ra đi dứt khoát như vậy hay không, ba ba mỗi ngày sẽ không khổ tâm như vậy, mà tôi, có phải cũng sẽ không khao khát chút ôn nhu như vậy…
Thượng Hải lại có tin, tin của Thiệu thúc thúc, phụ thân không một chút do dự liền xuất phát đi Thượng Hải ngay trong hôm đó. Mặc cho tin về Thiệu thúc thúc vô số lần đều là tin giả, phụ thân vẫn đầy hy vọng, rồi lại thất vọng ra về, nhưng người chưa từng buông tay. Mỗi một lần, người đều tin tưởng người kia thật sự ở nói đó.
Lần này tôi đi cùng phụ thân, nói thật, mong ước tìm được bọn họ trong lòng tôi không hề ít hơn phụ thân.
Tôi vốn không có mẫu thân từ nhỏ, phụ thân đối với tôi lại vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng người quan tâm đến tôi không thiếu, nhưng bọn họ đều là một đám đàn ông thô kệt, lỗ mãng, đâu có biết thế nào là ôn nhu hay cẩn thận gì.
Nếu tôi vẫn đi theo mấy bá bá thúc thúc, có lẽ đến lúc trưởng thành tôi cũng sẽ giống bọn họ thôi, tâm hồn trở nên lạnh lùng cứng rắn, không hy vọng xa vời chút ôn nhu không thực tế. Nhưng không, lúc tôi tám tuổi, trong cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215887/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.