Mỗi khi nhìn phụ thân một mình khô quắt queo ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm sợi dây màu đỏ mà Thiệu thúc thúc tặng vào dịp năm mới của mấy năm trước, ánh mắt tối tăm không chút ánh sáng, tôi nghĩ, nếu tối hôm mà hai người tiểu ca ca bỏ đi, tôi bốc đồng khóc lóc làm xấu, có phải bọn họ sẽ không ra đi dứt khoát như vậy hay không, ba ba mỗi ngày sẽ không khổ tâm như vậy, mà tôi, có phải cũng sẽ không khao khát chút ôn nhu như vậy… Thượng Hải lại có tin, tin của Thiệu thúc thúc, phụ thân không một chút do dự liền xuất phát đi Thượng Hải ngay trong hôm đó. Mặc cho tin về Thiệu thúc thúc vô số lần đều là tin giả, phụ thân vẫn đầy hy vọng, rồi lại thất vọng ra về, nhưng người chưa từng buông tay. Mỗi một lần, người đều tin tưởng người kia thật sự ở nói đó. Lần này tôi đi cùng phụ thân, nói thật, mong ước tìm được bọn họ trong lòng tôi không hề ít hơn phụ thân. Tôi vốn không có mẫu thân từ nhỏ, phụ thân đối với tôi lại vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng người quan tâm đến tôi không thiếu, nhưng bọn họ đều là một đám đàn ông thô kệt, lỗ mãng, đâu có biết thế nào là ôn nhu hay cẩn thận gì. Nếu tôi vẫn đi theo mấy bá bá thúc thúc, có lẽ đến lúc trưởng thành tôi cũng sẽ giống bọn họ thôi, tâm hồn trở nên lạnh lùng cứng rắn, không hy vọng xa vời chút ôn nhu không thực tế. Nhưng không, lúc tôi tám tuổi, trong cuộc sống đột nhiên xuất hiện một người, so với những ông chú xung quanh tôi hoàn toàn không giống nhau, đó là người xinh đẹp nhất trên đời, tao nhã, khí chất xuất chúng. Người đó thường hay ôm tôi ngồi trên sofa dạy tôi đọc sách, thường yêu thương xoa xoa kiểu tóc mà tôi thích nhất. Người đó còn mang đến cho tôi một tiểu ca ca, tiểu ca ca tên Nhiếp Kiện An, là nghĩa tử của người, tiểu ca ca có một đôi mắt to như quả nho đen, lại luôn âm u, không nhìn ra cảm xúc. Đầu của tiểu ca ca hơi to một chú, nhưng không có khó coi đâu, hơn nữa anh ấy tốt với tôi lắm. Tiểu ca ca lớn hơn tôi ba tuổi, không giống như thúc thúc bá bá cứ hay chọc nghẹo tôi, còn hay vò cái đầu nhỏ của tôi; anh ấy cũng không giống tiểu ca ca con của dì hai, hay lấy cái này lấy cái kia của tôi, cứ quát tôi. Anh ấy đối xử với tôi cũng không giống như đối xử với người khác, nhưng tôi cảm thấy anh ấy rất tốt với tôi. Anh ấy không thích nói chuyện, giống như lúc nào cũng đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhưng mỗi lúc tôi gặp khó khăn, anh ấy luôn âm thầm lặng lẽ nhảy ra giúp, rồi lặng yên không một tiếng động biến mất. Có thể im lặng chơi với tôi cả ngày, tôi nói chơi thế nào thì chơi như thế ấy, chưa bao giờ không kiên nhẫn. Cũng có mấy lúc, anh ấy thừa dịp chỉ còn hai người tụi tôi, vụng về ôm tôi một cái, sau đó xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, anh ấy bóp không đau một xíu nào… Tôi đã tưởng, hai người tôi đều thích, lại cũng thích tôi, sẽ mãi ở trong nhà tôi, sẽ mãi ở bênh cạnh tôi. Cho nên sau khi hai người bọn họ biến mất, tôi mới hoài niêm đoạn thời gian cực kỳ hạnh phúc kia như vậy. Hôm đó truyền ra tin phụ thân đã tìm được Thiệu thúc thúc, lúc đó hơn chín giờ tối, tôi còn đang ngủ trong biệt thự. Vừa nghe tin, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Nhiếp Kiện An, tiểu ca ca, người năm đó vứt bỏ tôi. Nơi bọn họ sống những năm qua rất nhanh bị tra ra. Tôi còn chưa kịp hỏi ý của phụ thân, đã thay quần áo lên xe đi tìm. Trên đường đi, lòng tôi thật phức tạp lắm, có rất nhiều lời muốn nói, lại càng có nhiều ấm ức muốn thổ lộ, năm đó hai người sao vô tâm, đành lòng nói đi là đi, cũng không thèm rào đón một câu, chẳng lẽ không nghĩ đến người ở lại sẽ đau khổ thế nào sao? Tôi cũng không phải là người dễ ăn hiếp, nhưng lúc này, dù nghĩ đến những uất ức trong lòng lại không có ý tưởng ác độc như bình thường, chỉ có uất ức mà thôi, chỉ muốn được nói ra mà thôi. Xe đi trong đêm, cuối cùng dừng lại trước một ngõ nhỏ tối thui. Tôi bảo lái xe ở đây chờ, một mình tôi tự đi vào nơi họ sinh sống. Trong ngõ nhỏ rất tối, không có một bóng người, tầm nhìn cũng không tốt. Tôi nhẹ nhàng gõ lên cửa sắt ba cái, qua khe hở nhìn vào bên trong thấy đèn sáng lên, sau đó có người từ bên trong đi ra, đứng phía sau cánh cửa, thanh âm trầm thấp hỏi: “Ai đó?” Lòng tôi bỗng nhiên thật xót xa, cũng không biết nghĩ cái gì nữa, lại không đầu không đuôi nghẹn ra một câu: “Là tôi.” Vừa nói xong tôi lập tức hối hận, cảm thấy mình thật ngốc, nên mới trả lời ngốc như vậy, người bên trong có biết tôi là ai đâu. Không ngờ, bên kia cửa truyền đến một giọng nói đã khàn đi, nhẹ giọng hỏi dò: “Bé Đầu dưa hấu?” Nghe được người kia gọi biệt danh trước kia của mình, tôi lập tức mơ hồ. Tiểu ca ca của tôi, xa cách sáu năm, không cần nhìn mặt, tôi chỉ nói hai từ đơn giản lại có thể nhận ra tôi. Tiểu ca ca của tôi… Mọi ấm ức và tức giận dường như tiêu tán hết, tôi bỗng nhiên cảm thấy thật vui, biết người này vẫn còn vướng bận mình, không có quên mình. Cửa sắt nhanh chóng mở ra từ bên trong, lập tức tôi nhìn thấy người đứng sau cửa, bóng dáng cao lớn, tóc có hơi dài hơn xưa, khuôn mặt anh tuấn cương nghị, anh ấy cao lắm rồi, nhưng có điều vẫn không thay đổi, anh ấy vẫn là tiểu ca ca của mình. Nhiếp Kiện An đưa tôi vào trong, hỏi xong chuyện của Thiệu thúc thúc, thì pha cho tôi một ly trà, trong ly trà thơm ngát cho vào một ít mật mà tôi thích, chuyện này anh ấy cũng không quên. Trong lòng có chút ngọt ngào, đánh giá nơi hai người sống. Thì nghe anh ấy đột nhiên nói: “Thật xin lỗi.” Tim của tôi run lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của anh ấy, ánh đèn rọi xuống một ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, còn có áy náy. Tôi lẳng lặng nhìn anh thật sâu, đến khi anh ấy muốn ngồi không yên nữa, mới chậm rãi nói: “Chỉ cần về sau hai người đừng đi nữa là được.” Anh ấy gật gật đầu, nhìn tôi đặc biệt chân thành. Tim tôi đều run rẩy, cảm giác thật khó nói thành lời, nhưng anh ấy nhìn mình như vậy, thật là thích. Thật ra chuyện đàn ông với đàn ông, đàn ông với phụ nữ, tôi đã sớm biết hết trơn rồi. Trước đây tôi từng nhìn qua cửa phòng của phụ thân, thấy hết chuyện của phụ thân và Thiệu thúc thúc. Chuyện đó thật là, chậc chậc… Lúc trước, tôi nhớ Nhiếp Kiện An, còn nhớ nhiều hơn so với Thiệu thúc thúc, dì hai, lúc đó còn không biết tại sao, nhưng lần này gặp lại, tôi đột nhiên hiểu ra, tình cảm tôi dành cho anh, giống như tình cảm mà phụ thân dành cho Thiệu thúc thúc vậy. Muốn ở bên cạnh người kia, kiềm chế không được cảm xúc muốn cùng người kia thân mật. Nghĩ thông rồi, tôi cũng an tâm, thầm nghĩ, anh ấy dễ dàng nhận ra mình như vậy, còn tốt với mình như vậy, anh ấy không đến nỗi không có tình cảm với mình. Hơn nữa, nếu anh ấy không có tâm tư đó với tôi, tôi sẽ làm cho anh ấy có tâm tư đó với tôi. Thiệu thúc thúc và phụ thân đã hòa hợp, phụ thân lại khôi phục bộ dáng hổ giấy như xưa. Người đắc ý nhất chắc là tôi. Sau khi Thiệu thúc thúc trở về, phụ thân cũng không có thời gian tìm tôi làm khó làm dễ. Nhiếp Kiện An thì luôn ở bên cạnh. Phụ thân và Thiệu thúc thúc trở về căn cứ, Nhiếp Kiện An nói phải ở lại, tôi tất nhiên cũng phải ở lại rồi. Hiện tại Thượng Hải đang loạn lạc, chúng tôi dọn đến một căn nhà của phụ thân ở Tô giới. Cũng không biết là do đột nhiên hai người lớn không ở đây nữa, hay là nguyên nhân gì khác. Mà tối hôm đó tôi nằm trên giường, nghĩ đến Nhiếp Kiện An nằm cách vách, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, trong lòng như có ai đó cứ khều khều. Tôi ngồi bật dậy, cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì thế đến trước tủ quần áo, chọn một một cái ngủ màu trắng bằng lụa mặc vào, cố ý không gài ba nút trên cùng, để cho lồng ngực trắng nõn lộ ra hơn phân nửa. Tôi chạy sang phòng anh ấy gõ cửa, đợi lúc Nhiếp Kiện An đi ra, chớp mắt bày ra mộ bộ mặt thật thơ ngây vô tội, đáng thương nói với anh: “Tiểu ca ca, e ngủ hổng được, làm sao giờ?” Lúc mới mở của anh hơi sửng sốt một chút, sau đó con mắt đen thui cứ nhìn chằm chằm cổ áo của tôi không chịu dời đi, sau một lúc lâu mới nhúc nhích, tiếng nói khàn khàn: “… vậy… làm sao giờ?” Trong lòng tôi phải nói là cực kỳ hưng phấn, nhưng ngoài mặt vẫn đang giả thơ ngây vô tội mà, nên tôi nói: “Không thì chúng ta ngủ chung đi, anh hát ru em ngủ nha?” “… Anh không biết hát.” Nhiếp Kiện An nhìn tôi, ngập ngừng nói. “Không sao cả, anh dỗ em ngủ là được.” Tôi kích động đẩy anh ấy ra, bổ nhào vào trên giường, chui vào trong chăn vẫn còn lưu lại ấm áp của anh, chỉ lộ ra đôi mắt nói: “Anh về giường nhau lên.” Thấy anh chầm chậm đến bên giường, tôi bổ nhào lên người anh, ôm cổ anh cứng ngắt, dọa anh sốc luôn. Bàn tay chạm vào bên dưới, cầm lấy tiểu An, cảm thấy nó lớn lên rất nhanh. Lúc này anh ấy bị dọa thật nè, nắm lấy tay tôi, khiếp sợ hỏi: “Đầu dưa hấu, em muốn làm gì?” Trong lòng tôi tiểu ác ma đang cười đắc chí, nhưng trên mặt vẫn còn giả ngây thơ, hỏi: “Tiểu ca ca, anh không thích em sao? Chúng ta làm chuyện mà phụ thân và Thiệu thúc thúc hay làm đi.” Nhiếp Kiện An hoảng sợ cầm lấy tay của tôi, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, giọng anh run rẩy nói: “Đầu dưa hấu, em còn nhỏ, em không hiểu đâu… Chuyện đó hai người yêu nhau mới làm mà…” “Em yêu anh mà, tiểu ca ca, anh không thích em sao?” Tôi mở to đôi mắt chất vấn anh. “Anh…” Anh ấy bị tôi hỏi đến nỗi nói không nên lời, thừa dịp anh ấy còn chưa kịp phản ứng, tôi tấn công, lập tức hé miệng liếm mút lên hầu kết còn trượt lên trượt xuống của anh… Phải một lúc sau, anh chỉ kịp thở hổn hển nói một câu: “Đầu dưa hấu, phụ thân em sẽ giết anh…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]