Tần Việt Vinh gặp được Thiệu Hân Đường trong nhà vệ sinh, hắn vừa rửa tay, vừa như lơ đãng hạ thấp âm lượng: “Đã xong.”
Thiệu Hân Đường đột nhiên ngẩn đầu, trong gương là gương mặt trắng bệch của chính cậu, tái nhợt như quỷ. Cậu gần như thở không nổi, thật lâu sau sau mới nói được một câu: “… Đợi qua chuyện này lại nói.”
Tần Việt Vinh quay đầu, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, giọng nói lại rất lạnh: “Đây không phải là tâm nguyện của cậu sao? Lẽ nào, cậu… yêu hắn?”
“Không có!” Thiệu Hân Đường lập tức phủ nhận, đầu hơi hạ thấp để Tần Việt Vinh không nhìn ra ánh mắt của cậu, thanh âm rất trầm, rất thấp nói: “Bởi vì hắn còn nằm trên giường bệnh…”
“Vậy cậu chờ đến khi hắn khỏe đi.” Sắc mặt Tần Việt Vinh vô cùng khó coi, không phải bởi vì hắn hao hết tâm lực vẫn bị người cô phụ, mà Thiệu Hân Đường đối với Vu Chiến Nam rõ ràng có gì đó không rõ ràng, cứ dùng dằn do dự. Điều này khiến tim hắn như bị kim châm thật khó chịu, hắn muốn ra khỏi đây.
“Đợi đã!” Thiệu Hân Đường bối rối bắt lấy tay áo của hắn. Gương mặt hiện rõ nội tâm cậu đang đấu tranh giãy dụa, chỉ làm cho Tần Việt Vinh lạnh lẽo như phủ thêm một tầng băng.
“Nam ca sẽ không sao đâu, mười ngày nửa tháng là có thể xuống giường, một hai tháng sau là hoàn toàn bình phục, cậu có thể đợi hắn hoàn toàn khỏe lại. Chỉ là khi đó không biết cậu còn có thể bước ra khỏi cái đất Đông Bắc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215863/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.