“Nhị ca, ta có tin mới đây, đêm nay nhóm người của Vu Chiến Nam sẽ rời đi, ngươi không giúp huynh đệ trút giận thì cho ta mượn vài tay chân là được rồi!”
Điền Như Ngọc vọt vào phòng Điền Như Dật, biết Điền Như Dật hôm nay không đi ra ngoài chơi nên gã cố ý đến. Hơn nữa nghe lão quản gia nhà Điền Như Dật nói, Điền Như Dật mấy ngày nay cũng chưa hề ra ngoài, cả ngày tự nhốt mình trong phòng, đây quả là chuyện lạ.
Kỳ thật ngày đó Điền Như Dật trong thọ yến của phụ thân cảnh cáo gã đừng chọc ghẹo Vu Chiến Nam, gã vốn không trông cậy vị nhị ca đã nói một thì không có hai, vô cùng kiên quyết ấy sẽ giúp gã. Nhưng gã quả thật không còn cách nào khác, nghe nói gã muốn chọc vào Vu Chiến Nam, đại ca và nhị ca đều nhát gan tránh ra xa, mà đám hồ bằng cẩu hữu của mình thì ăn chơi còn theo, chứ vừa nghe nói muốn chọc vào vị Đông Bắc quân phiệt Vu Chiến Nam danh vang bốn phía đã sợ tới mức đi không nổi. Cho nên tìm đến Điền Như Dật là cách duy nhất gã nghĩ được, đêm nay Vu Chiến Nam đi rồi, gã không xả được cục tức này, chắc nghẹn khuất suốt vài năm mất. Cho nên gã thử một lần.
Điền Như Ngọc hoàn toàn không ngờ được mình sẽ thuận lợi như vậy. Lúc gã bước vào, nhị ca hắn ngồi dựa vào ghế, đưa lưng về phía cửa, ngửa đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy gã vào, sau một lúc lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215850/chuong-53.html