Sau khi trở về, Vu Chiến Nam đương nhiên sẽ không tha cho Thiệu Hân Đường
Suốt cả đêm, phòng ngủ chính trên lầu hai của phủ tư lệnh không ngừng truyền ra âm thanh mờ ám khiến người người mặt đỏ tim đập. Mãi cho đến ba bốn giờ rạng sáng hôm sau, Thiệu Hân Đường, đều đã kêu đến khan cả cổ, mới cuối cùng trốn thoát khỏi tay người nào đó, mang theo toàn thân đau nhức mơ màng chìm vào giấc ngủ…
Sáng sớm hôm sau, bức màn màu đen kín không kẽ hở bị người ta kéo ra, ánh mặt trời sáng lạn thình lình chiếu vào bên trong, làm tất cả bài trí trong phòng đều được phủ lên một lớp vàng sáng nhạt dịu dàng…
Trên cái giường khổng lồ thuần đen giữa phòng, một cánh tay trắng nõn từ từ duỗi ra, kéo chăn trùm lên đầu, sau đó trở mình, lại không có động tĩnh…
Thiệu Hân Đường cuộn mình trong chăn, gầy yếu quả thực làm người ta nhận không ra trên giường có người nằm
Vu Chiến Nam bị cử chỉ trẻ con đáng yêu của cậu chọc cười, trong lòng phảng phất cũng sáng sủa lên theo khí trời tốt đẹp này, trái tim vui sướng nhẹ nhõm như được ngâm trong dòng nước mát lạnh.
Tâm trạng hắn vô cùng tốt, liền tiến lên kéo chăn của cái người đang ngủ say, kề sát gương mặt non mềm còn hơn cả quả mật đào mọng nước kia mà dùng sức hôn một cái, cưng chiều nói: “Nhóc heo lười, dậy ăn sáng với ta”
Người nào đó bị phi lễ vẫn không thuận không theo cố kéo chăn lại, nhắm mắt đánh loạn người nào đó đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215831/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.