Thiệu Hân Đường đi thong thả về Hồng Mặc, mới vừa đến cửa, thì thấy chiếc ôtô đầu tròn màu đen mà hôm trước đã đến đón cậu của tư lệnh phủ, còn chưa tiến vào sân, lại thấy Diêm Lượng đi từ bên trong ra, hô lên: “Thiệu Tiên sinh”
Đi cùng với Diêm Lượng còn có bốn vệ binh, đang đứng chỉnh tề cạnh xe. Thấy Thiệu Hân Đường đi từ bên ngoài về, chắc mẩm chuyện hôm nay có thể hoàn thành. Lại nói, người của tư lệnh phủ đã đến mời hai lần, đều bị Thiệu Hân Đường lấy cớ bệnh mà lần lữa, nếu lần này lại không đưa được người về, hắn sợ Vu Chiến Nam sẽ hoả thiêu bọn họ chung với cả đoàn kịch.
Thiệu Hân Đường cũng biết hôm nay trốn không thoát, tâm trạng mới tốt lên một chút giờ toàn bộ mất sạch, nhưng không nói vô nghĩa, hướng về phía Diêm Lượng gật đầu một cái rồi nói: “Tôi đi thay quần áo đã”
Diêm Lượng ngơ ngác nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cậu, trong lòng chua sót.
—
Biệt thự của Vu Chiến Nam được xây dựa vào vách núi, địa hình rộng lớn, không khí cũng tốt, quả thật là một nơi cư trụ tốt. Lần đầu tiên cậu đến đây là vào buổi tối, khung cảnh mơ hồ không rõ. Hiện giờ, tại một niên đại mà kiến trúc còn chưa phát triển, đột nhiên nhìn thấy kiến trúc hoành tráng như một con thú lớn nằm phục dưới chân núi như vậy, quả thật khiến tâm trạng của cậu có chút kích động. Thiệu Hân Đường yên lặng quan sát binh sĩ tuần tra bốn phía, theo đường xe đi, cứ hai phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215808/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.