Cô gái kia liếc Lam Linh Úc một cái: "Nhìn thì nhìn, chẳng qua làm đến mức đó thật to chuyện, chỉ cần bọn mày đem chiếc nhẫn ra rồi quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?"
Lam Linh Úc mặt không lộ ra tâm trạng nói: "Sao vậy? Chưa xem camera mà mấy người đã nói nhiều như vậy làm gì? Chột dạ sao? Xem liền xem nha, sao phải nhiều lý do vậy."
Cô gái nhướn mi lên, lộ ra tia vui vẻ trong mắt, hiển nhiên, hành động của Lam Linh Úc rất hợp ý cô ta: "Đến tột cùng người nào chột dạ còn không biết được? Theo tao, coi camera cũng không nhất định nhìn ra được, vạn nhất chỗ bọn mày lấy cắp lại là điểm mù của camera thì sao? Tốt nhất bọn mày cứ để tao lục soát cho xong. Tao cũng không có nhiều thời gian tiêu tốn trên bọn mày đâu."
Làm cho hai kia bị bêu xấu trước mắt mọi người mới thỏa mãn tia hận ý trong lòng cô! Hai người tầm thường kia có bản lãnh gì mà cãi lời cô. Cô gái kia khinh thường nghĩ.
Người xung quanh cũng nghi rằng hai cô gái kia không chừng là ăn trộm, còn cô bé mặc đồng phục nhìn cũng không lớn, nói ăn trộm cũng không khiến người ta tin lắm. Một số người lại nghĩ nghe một bên thì không ổn lắm cho dù cô bé mặc đồng phục có vẻ con nhà có gia thế, còn hai cô gái bên thanh tú bên kia, nhìn cũng không giống loại người ăn trộm ăn cắp.
Tô Tuệ Dung nghe lời này thì nổi giận, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dai-tru-khue-mat-tau-mat-the/186366/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.